Quý Mộng Nhiên ấm tức: “Hai tháng nay phòng giao dịch của tôi thu mua với quy mô rất lớn, toàn bộ vốn lưu động đều đã đổ ra hết rồi, bây giờ tôi cũng chỉ có thể rút ra được hai trăm triệu thôi. Chị cũng biết là mấy năm nay ba không hề quan tâm đến tôi, tôi thiếu tiền thì ba cũng không thèm để ý đến. Năm mươi triệu này, chị có thể nghĩ lại công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Quý mà miễn đi không?”
Quý Noãn không nóng không lạnh cười khẽ: “Không phải cô luôn có anh Thịnh sao?”
Tuy Thịnh Dịch Hàn cho cô ta tiền, nhưng gần đây anh ta xuất quỷ nhập thần không thấy mặt. Quý Mộng Nhiên cũng không cam lòng mà thừa nhận, hơn nửa tháng nay cô ta không hề gặp mặt Thịnh Dịch Hàn.
Quý Mộng Nhiên suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Mà này, chị đi công tác nước ngoài đúng dịp Tết Đoan Ngọ, không về nhà, cũng chưa về nhà họ Quý ăn Tết với ba. Dạo gần đây không có chuyện gì mà chị cũng không có ý định về thăm ba sao? Còn nói cái gì mà nể tình xưa nghĩa cũ. Tôi thấy, kể từ sau khi chị biết mình không có quan hệ máu mủ với nhà họ Quý thì đã có suy tính khác rồi, không mảy may xem mình là người nhà họ Quý nữa.”
Quý Mộng Nhiên biết Quý Noãn đã không còn kiên nhẫn với mình được nữa: “Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện năm mươi triệu này, muộn nhất hai ngày sau tôi sẽ trả lời chị.” Cô ta nói dứt lời bèn chuẩn bị rời đi.
Nếu không phải vì cô ta cảm thấy lô đất kia là một món béo bở thì cũng sẽ không mạo hiểm tự mình tìm đến đây như thế này. Tuy nhiên thái độ của Quý Noãn thật ra lại khá hơn dự đoán của cô ta, nhưng ai biết Quý Noãn còn có tính toán gì khác. Dù sao mấy năm nay Quý Mộng Nhiên cũng đã hiểu, Quý Noãn không có vẻ gì là công kích mạnh nhưng thực tế rất lợi hại. Cô ta càng ngồi đây lâu thì lại càng thua thiệt, nên nói một lát rồi dừng. Dù sao cô ta cũng muốn lô đất kia.
Vừa định đi, Quý Mộng Nhiên bỗng nhiên dừng lại, đảo mắt nhìn sang Quý Noãn: “À mà, trong buổi dạ tiệc của Tập đoàn Lăng Tiêu, chị gái thật xuất sắc đấy. Không ngờ chị lại có thể dùng chiêu làm bạn tiệc của Tiêu Lộ Dã tới dự. Thật ra tôi rất hiếu kỳ, một nhà họ Mặc còn không đủ, bây giờ chị lại có thể liên quan đến nhà họ Tiêu. Mỹ nhân xinh đẹp trên đời này có hằng hà sa số, rốt cuộc chị có bao nhiêu đuôi hồ ly mà lại có thể dụ người ta đến như vậy?”
Quý Noãn nhớ lại câu chuyện mà cha con nhà họ Tiêu nói với nhau trong buổi tiệc sinh nhật của ông Tiêu. Lúc đó cô còn nghi ngờ một chuyện, nhưng đương nhiên cô không đi tìm hiểu, cũng không có thời gian qua lại tiếp xúc với nhà họ Tiêu.
Cô lạnh nhạt nhìn Quý Mộng Nhiên, nụ cười thoáng lạnh: “Tôi đâu chỉ xuất sắc ở những nơi khác, ngay cả ở Quý gia, chẳng phải cô cũng bị thất sủng hay sao?”
Sắc mặt Quý Mộng Nhiên lập tức tối sầm lại: “Dù sao đi nữa thì Quý Hoằng Văn cũng là ba ruột của tôi, vẫn có ràng buộc máu mủ. Chị nghĩ chị là ai chứ? Đến bây giờ, ngay cả ba ruột mình ở đâu chị cũng không biết, thậm chí còn không biết mình đang mang dòng máu của ai nữa kìa!”
“Vậy sao? Trong thâm tâm ba ruột của cô, ông muốn ai làm con gái của mình, tôi không cần nhắc lại cho cô nhớ đúng không?” Quý Noãn vẫn bình tĩnh mỉm cười, ánh mắt lành lạnh mà nói thẳng, không cần phải cố tình khiêu khích.
Dù sao loại người như Quý Mộng Nhiên không đáng để cô phí bất kỳ tâm tư gì.
Gương mặt Quý Mộng Nhiên cứng đờ. Hôm nay cô ta vốn tới để bàn chuyện lô đất, không thể vì vài lời cãi vã mà làm hụt mất món hời Quý Noãn đã đồng ý bán lại cho cô ta. Quý Mộng Nhiên cố nén bực bội trong lòng, cười cực kỳ giả tạo: “Vậy mong chị gái nể tình tôi bị chị cướp đi tình thương của ba từ nhỏ, tặng cho tôi năm mươi triệu này được không?”
Quý Noãn lạnh giọng phán xét: “Tình thân mà cũng lấy ra để giao dịch trao đổi được, cô đúng là loại vô cùng hám lợi.”
Quý Mộng Nhiên chế giễu: “Tình thân? Rõ ràng ba có ý định giao quyền thừa kế cho người vốn không phải người nhà họ Quý là chị. Tôi không thừa dịp lúc còn đang trẻ tuổi mà tự lo cho tương lai của mình, tích lũy chút vốn liếng, thì không lẽ đợi sau này khi chị chiếm tài sản nhà họ Quý rồi, tôi lại xin chị nhường cho tôi từng miếng ăn sao? Kể cả tôi có xin, chị có cho không?”
Quý Noãn nhướng mày cười: “Thế thì đúng là không thật.”
Mặt Quý Mộng Nhiên thộn ra, cô ta lập tức xoay người bỏ đi. Ra tới cửa chính Tập đoàn MN, cô ta lại liếc nhìn khung cảnh xung quanh. Hình ảnh tòa nhà cao ốc trụ sở làm việc đập thẳng vào lòng tự ái của cô ta. Cô ta nghĩ đến tất cả những gì Quý Noãn đang làm hiện tại đều ăn đứt mình thì lại càng thêm tức giận, lập tức biến mất trước cửa tòa cao ốc văn phòng Tập đoàn MN như có người đuổi theo sau lưng.
Đến khi Quý Noãn quay về phòng làm việc, Tiểu Bát biết quan hệ của Quý Noãn và Quý Mộng Nhiên kia cũng chẳng có gì tốt đẹp nên quyết định không nhắc lại chuyện làm cho người ta buồn phiền nữa. Cô chỉ đem tài liệu cần phê duyệt đang tồn đọng từ khi Quý Noãn không đến công ty ra, bước vào phòng mang đến bên bàn, vừa nhìn Quý Noãn mở tài liệu vừa quan sát nét mặt cô.
“Nhìn chị làm gì?” Quý Noãn hờ hững liếc cô nàng một cái.
Tiểu Bát cười gian: “Em đang nhìn chị Đại mấy hôm nay đang được tình yêu tưới tắm. Sao hả, có phải chị và Tổng Giám đốc Mặc lại….”
Mặt Quý Noãn lạnh như băng, cô mở tài liệu ra trước mặt, làm ra vẻ muốn vùi đầu vào làm việc, nhanh chóng xử lý hết những tài liệu này, hoàn toàn không có ý định tán gẫu chuyện về chủ đề kia: “Nếu em cảm thấy công việc ở Hải Thành quá dễ dàng, cả ngày rảnh rỗi để suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn thì chị không ngại cử em đi công tác đâu. Sau này đi đánh đông dẹp bắc đi, đừng đứng trước mặt chị nổi lửa cho tâm hồn hóng hớt của em nữa.”
Tiểu Bát: “…”Hu huhu, tâm hồn hóng hớt bị hắt ngay một gáo nước lạnh, không vui chút nào!