Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình full

Chương 702: Người mà quý noãn ỷ lại chính là mặc cảnh thâm

/1434
Trước Tiếp
“Noãn Noãn.”

Mặc Cảnh Thâm đặt tay lên vai cô, sau đó vén mớ tóc rối bời quấn quanh cổ cô ra.

Vừa nhìn thấy anh, Quý Noãn liền vô thức nhào vào lòng anh, nắm thật chặt ống tay áo khi anh cúi người định ôm cô.

Mặc Cảnh Thâm cẩn thận bế cô từ dưới đất lên. Cho dù cả người Quý Noãn run rẩy như thể một giây sau sẽ nổ tung trong lòng anh thì anh vẫn tỏ ra như không nhìn thấy mấy người đang đứng trước cửa, động tác tay vẫn tự nhiên, đặt cô xuống giường.

Quý Noãn trông rất sợ hãi và bài xích tất cả mọi người, nhưng lại không bài xích Mặc Cảnh Thâm, thậm chí còn rất ỷ vào anh.

Nói chính xác là bây giờ cô không chủ động có bất kỳ phản ứng nào, lúc Mặc Cảnh Thâm bế lên, cô không có động tác gì quá khích, mà để mặc anh chỉnh lại tóc và quần áo giúp mình, để mặc anh bế mình đặt lên giường.

Vừa rồi, ngay cả người giúp việc mà Quý Noãn đã quen thuộc tới đưa nước cũng suýt làm cô mất kiểm soát.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm thì khác.

Người đàn ông lạnh lùng cao lớn ngồi xuống mép giường, đặt tay lên trên cái tay đang nắm góc chăn của Quý Noãn, cất giọng trầm trầm: “Anh sẽ bảo bọn họ rời đi, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng ngủ nhé, đừng căng thẳng, biết không?”

Là hỏi ý kiến, nhưng ý hỏi rất nhẹ.

Quý Noãn không lên tiếng, tuy nhiên cơ thể đang run nhẹ đã yên tĩnh rất nhiều dưới ánh nhìn chăm chú của anh.

Anh nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tiếp tục trầm giọng hỏi: “Là em không nhận ra bọn họ, hay là khi thấy họ thì có ký ức gì đó hỗn loạn khiến em đau đầu khó chịu?”

Cô vẫn không lên tiếng, nhưng lại giơ tay đập lên đầu mình, rõ ràng là đau đầu.

Thấy cô thế này, Mặc Cảnh Thâm không hỏi nhiều nữa, chỉ dém góc chăn cho cô rồi đứng dậy. Lúc này anh mới quay sang nhìn hai người ngoài cửa sửng sốt hồi lâu vì cảnh này.

Thấy Mặc Cảnh Thâm đi qua, Quý Hoằng Văn nhíu mày: “Cảnh Thâm, sao Noãn Noãn lại bị như vậy? Không phải con nói nó chỉ ngã bệnh thôi sao? Nó… bị thương nặng lắm hả? Còn liên quan đến não nữa ư?”

Tiêu Chấn Quân cũng cau mày nhìn Quý Noãn hoàn toàn không nhận ra ai. Bình thường cô đã không có tình cảm và chối bỏ nhà họ Tiêu, nhưng ít nhất cô vẫn có thể nói chuyện tỉnh táo. Dù cô không muốn nghe, nhưng cũng sẽ im lặng nghe ông nói vài lời.

Nhưng bây giờ Quý Noãn lại…

Kiểu không biết nhận thức này khiến người ta khó mà tưởng tượng được cô đã trải qua chuyện gì.

Bởi vậy, ánh mắt của Tiêu Chấn Quân nhìn Mặc Cảnh Thâm cũng lạnh đi rất nhiều: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé vậy?”

Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, chất giọng trầm thấp càng hờ hững, “Thiết bị an ninh ở Ngự Viên trước giờ luôn đầy đủ, nếu hai người không phải là cha của Quý Noãn, e rằng bây giờ đã bị đuổi thẳng ra ngoài rồi. Xin Chủ tịch Quý và Chủ tịch Tiêu cho cô ấy không gian yên tĩnh sau khi đã nhìn thấy tình trạng hiện tại của cô ấy, đừng tùy tiện đến đây làm cô ấy kích động nữa.”

Mặc Cảnh Thâm che Quý Noãn đằng sau, đồng thời nhíu mày nhìn Tiêu Chấn Quân với ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết Chủ tịch Tiêu có ý định đưa cô ấy về, dẫu sao nhà họ Tiêu cũng có đội ngũ bác sĩ riêng, ông muốn cho Quý Noãn điều kiện khám và trị bệnh tốt. Nhưng ông cũng thấy đó, bây giờ cảm xúc của cô ấy rất dễ bị kích động. Nếu bây giờ để cô ấy chuyển sang nơi khác thì không thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì. Xin Chủ tịch Tiêu hãy thông cảm cho tình trạng sức khỏe của cô ấy, đừng ép buộc.”

Tiêu Chấn Quân tái mặt, không khó để hiểu được, lời nói của Mặc Cảnh Thâm nghe như rất lễ phép, nhưng lại đang cảnh cáo ông.

Ông nhìn Quý Noãn được Mặc Cảnh Thâm che chở sau lưng, lạnh nhạt nói: “Mặc tổng, mấy tháng trước con gái tôi vẫn còn khỏe mạnh, thế mà vừa mới biết được thân thế không lâu, tôi đang cố hết sức rút ngắn tình cảm cha con giữa tôi và con bé, kết quả bây giờ con bé lại trở nên thế này, chẳng lẽ trong đó không có trách nhiệm của cậu sao?”

Quý Hoằng Văn nhíu mày, đứng bên cạnh tiếp lời: “Trước giờ Cảnh Thâm đối với Noãn Noãn rất thâm tình, thà để bản thân chịu tổn thương chứ nhất định không tùy tiện để con bé chịu tổn thương. Nó đối xử với Noãn Noãn thế nào tôi đều thấy hết, lúc này không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Thấy Noãn Noãn ỷ vào nó trong tình huống này như thế, không phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao? Dù là người cha nhìn nó lớn lên như tôi, hay là cha đẻ hai mươi mấy năm chưa từng gặp như ông, con bé đều cảm thấy là người xa lạ. Con bé chỉ hoàn toàn tin tưởng một mình Cảnh Thâm, chuyện này còn có gì để truy cứu nữa?”

Sắc mặt Tiêu Chấn Quân sa sầm, giọng điệu cũng không tốt: “Đội ngũ bác sĩ của nhà họ Tiêu rất chuyên nghiệp, nếu Noãn Noãn thật sự không thể đến nhà họ Tiêu tĩnh dưỡng, vậy tôi sẽ cử đoàn bác sĩ tới đây để trông coi và điều trị cho con bé suốt hai mươi bốn giờ.”

Mặc Cảnh Thâm nở nụ cười lạnh lẽo, như cười mà không phải cười: “Cô ấy nhìn thấy hai người đã sợ hãi như thế, ông lại cử những bác sĩ lạ mặt mà cô ấy chưa từng gặp bao giờ đến đây, ông muốn cô ấy suy sụp tinh thần sao?”

“Vậy… Sao tự nhiên con bé lại trở thành thế này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tiêu Chấn Quân càng sa sầm hơn.

Dù sao Tiêu Chấn Quân cũng chỉ muốn đưa con gái mình về nhà, không hề có ý định gây chiến. Ông có đủ bình tĩnh, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh nhạt lại hờ hững của Mặc Cảnh Thâm thì cũng phải nổi giận.

Con gái ông, khi khỏe mạnh thì không muốn về nhà họ Tiêu, bây giờ bị bệnh thế này, khó khăn lắm nhà họ Tiêu mới có thể ra mặt điều trị cho cô, tiện thể làm tăng thêm chút tình cảm cha con, nhưng Quý Hoằng Văn cản trở thì thôi đi, Mặc Cảnh Thâm cũng cản trở, thậm chí một kẽ hở cũng không có để xen vào.

Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Cảnh Thâm nở một nụ cười lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Không cần phiền Chủ tịch Tiêu hao tâm tổn trí, chỗ của tôi cũng có bác sĩ chuyên nghiệp và uy tín. Với lại, qua mấy ngày điều trị, triệu chứng đau đầu của Quý Noãn đã giảm nhẹ đi nhiều. Ngoài ra cũng có các loại thuốc mới được điều chế từ viện nghiên cứu để kiểm soát bệnh tình của cô ấy, không lâu sau cô ấy sẽ hồi phục. Về phần Chủ tịch Tiêu, nếu ông muốn bù đắp cho con gái thì vẫn nên đợi cô ấy tỉnh táo hẳn. Bằng không, nếu bây giờ tôi giao cô ấy cho ông một cách không rõ ràng, e rằng sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ không thể nào cho cô ấy một lời giải thích hợp lý.”

Lúc này Quý Hoằng Văn tiến lên một bước, vội nói: “Bao lâu mới có thể trị khỏi? Noãn Noãn bị thế này thì đừng để nó ra ngoài chạy lung tung. Cảnh Thâm, con nhất định phải coi chừng con bé đấy.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Hoằng Văn: “Yên tâm, bây giờ con đang nghỉ phép, sẽ trông chừng cô ấy mỗi ngày.”

Quý Hoằng Văn thở dài, sau đó lại nhìn Quý Noãn đang trốn trong chăn chỉ để hở đôi mắt nhìn về phía cửa, đau lòng nhưng cũng đành chịu. Lúc này chỉ có thể chờ cô bình phục lại rồi nói mà thôi.

Với lại, nếu Mặc Cảnh Thâm đã nói có thuốc điều trị đặc chế cho riêng cô, sẽ rút ngắn quá trình mắc bệnh, vậy cũng chỉ có thể như thế mà thôi. Người làm cha như ông lúc này chẳng giúp được gì.

Nhưng, điều may mắn duy nhất là, người mà Quý Noãn ỷ lại chính là Mặc Cảnh Thâm chứ không phải ai đó có mục đích khác.

Lúc nghĩ tới đây, Quý Hoằng Văn chợt nhìn thoáng qua Tiêu Chấn Quân.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Dung Nguyen1671545404Có ai biết truyện viết tiếp về van nhạc tình k - sent 2023-11-05 20:46:19
Quỳnh Anh Đặng1691683907đạo cả đam lẫn ngôn hết cứu - sent 2023-08-10 23:12:35
thaomin9031@vi tran đôi đó b đợi phần ngoại truyện cuối cùng về Thời Niệm Ca và Tư Đình nhaaa. Đôi đó chủ đạo là bác sĩ nên sẽ kể nốt truyện của cặp nhân vật phụ đó. Ngoại truyện cuối tên là “ Em là Thời Niệm Ca của anh” Tác giả ra đượn hơn 170 chương rồi đó b. - sent 2023-08-06 10:53:58
Vi Tran1598439904Có ai biết sau này văn nhạc tình và văn lận hàn sao ko ạ - sent 2023-07-13 23:10:03
diepchloeThanh xuân nợ tôi một MCT - sent 2023-05-28 00:08:47
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương