Lời vừa tới miệng, anh ta vội ngừng lại.
Sau đó anh ta thấy Phong Lăng dường như không có biểu cảm gì mới cẩn thận nhớ lại trong mấy năm Phong Lăng ở trong căn cứ, hoàn toàn không hỏi thăm nhiều về bất cứ chuyện nào, cũng không có hứng thú với bất cứ ai hay bất kỳ chuyện gì, tâm tĩnh lặng như nước, giống như không có thất tình lục dục vậy.
Nhưng nhìn Phong Lăng hiện tại, hiếm khi muốn nghe thêm vài câu về chuyện của một người. Hơn nữa vào đêm hôm đó, khi lão đại đến phòng y tế, hình như sau đó Phong Lăng cũng đi theo.
Hàn Kình đột nhiên thở dài: “Chuyện này, ây da, nên nói thế nào nhỉ.”
Phong Lăng vốn cho rằng anh ta chỉ nói vết thương của lão đại còn chưa lành, không ngờ anh ta lại đột nhiên thay đổi ngữ điệu: “Sao?”
“Ai, không biết nên kể cho cậu nghe thế nào.”
“Nói thẳng đi!” Phong Lăng nhìn anh ta, nghe ra hàm ý trong câu nói.
Hàn Kình lắc đầu, thở dài: “Thật ra cô Văn rất tốt, nhưng một là hình như lão đại còn có hôn ước chưa giải quyết ở nhà, hai là anh ấy cũng không có hứng thú gì đối với cô Văn, chỉ đối xử với cô ấy như em gái của Bác sĩ Văn hoặc một người bạn thôi. Tình huống hiện tại là cô Văn hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, nghĩ mà đau lòng.”
Phong Lăng ngước mắt nhìn Hàn Kình: “Lệ lão đại không thích cô Văn sao?”
Hàn Kình tiếp tục: “Đúng vậy, chúng tôi cũng cảm thấy có lẽ lão đại cũng thích cô ấy, nhưng tục ngữ nói rất đúng, nữ theo đuổi nam như cách lớp lụa mỏng. Người sắt đá nhưng tình cảm như Lệ lão đại sớm muộn gì cũng sẽ bị sự dịu dàng của cô Văn làm cho tan chảy thôi. Tôi thấy cô Văn cũng rất kiên nhẫn, biết Lệ lão đại không thích làm phức tạp mối quan hệ bạn bè nên vẫn luôn im lặng sát cánh bên lão đại với danh nghĩa bạn bè. Tôi thấy nếu cô ấy tiếp tục kiên trì như vậy, có lẽ sớm muộn gì cũng có ngày cô ấy trở thành cô Lệ.”
Phong Lăng không có biểu cảm gì, chỉ đảo mắt nhìn về phía đồ vật trong sân huấn luyện ngay cạnh, không nói gì.
Hàn Kình nghiêm túc khoác vai cô: “Phong Lăng, tôi đã dặn cậu rồi đó, cậu không được kể những chuyện này với cô Văn và lão đại đâu đó. Tí nữa, khi cậu tới phòng y tế lấy thuốc đừng hỏi nhiều nhé, khi thoa thuốc cho lão đại, cậu cũng phải im lặng, ít nói thôi, đừng xé mở mối quan hệ sắp thành của người ta đấy, hiểu chưa?”
“Được, tôi sẽ không nói lung tung đâu.” Phong Lăng thấp giọng đáp.
“Vậy cậu nhất định phải cẩn thận, chúng tôi đều đang chờ cô Văn thành cô Lệ đấy.” Giọng nói của Hàn Kình nghe có vẻ rất vui: “Số người có thể được lão đại kiên nhẫn đối đãi không nhiều, cô Văn là một trong số đó. Loại duyên phận đẹp thế này nên để họ trân trọng, cậu nói xem có đúng không?”
“Phải!” Ngữ điệu của Phong Lăng vẫn bình tĩnh như trước: “Thường ngày lão đại rất lạnh nhạt với người khác nhưng lại rất kiên nhẫn với cô Văn. Không như chúng ta, thường ngày chúng ta gọi anh ấy một tiếng anh ấy còn chẳng thèm phản ứng…”
Hàn Kình thấy Phong Lăng vẫn như nước đổ lá khoai, lập tức nóng nảy, vỗ đùi: “Ây da, không phải thế sao. Đừng nói ngày thường lão đại không kiên nhẫn với người khác, bao nhiêu năm qua hình như lão đại chưa từng liều mạng xông lên chắn đạn thay cho ai đâu.”
Phong Lăng ngẩng đầu, sững người.
Hàn Kình cười, thần bí kề sát vào tai Phong Lăng nói: “Thật ra có đôi lúc, kiên nhẫn chẳng khác nào khách sáo, khách sáo chẳng khác nào xa cách, xa cách lại chính là không có quan hệ. Nói thật, lão đại đối nội hay đối ngoại gì vẫn luôn biểu hiện vô cùng rõ ràng, chẳng qua trong căn cứ chúng ta có một khúc gỗ, mãi mà không thông suốt.”
Phong Lăng nghe xong, có vẻ không hiểu hỏi lại Hàn Kình: “Khúc gỗ nào?”
Hàn Kình: “…”
Đau đầu quá!
Anh ta bỗng hiểu ra vì sao ngày nào lão đại cũng tức giận rồi.
Nếu người này là nữ thì có lẽ ném lên giường là xong.
Nhưng bây giờ, có muốn ném lên giường thì vẫn có vấn đề quan trọng khác phải giải quyết.
Ví dụ như hai người đàn ông với nhau thì ai trên ai dưới…
“Đúng rồi, tôi phát hiện hình như dạo này lão đại không vừa mắt cậu, cậu có muốn xoa dịu quan hệ giữa cậu với anh ấy không?” Hàn Kình lại hỏi.
Phong Lăng ngước mắt: “Muốn!”
“Trong phòng tôi có vài bình rượu quý lâu năm, bình thường trong căn cứ cấm uống rượu nên tôi vẫn giữ chúng tới giờ.” Hàn Kình vừa nói vừa đưa chìa khóa phòng mình cho Phong Lăng: “Đêm nay cậu chuốc anh ấy hết hai chai xem có thể giải quyết mâu thuẫn không.”
“Tại sao muốn giải quyết mâu thuẫn thì phải chuốc rượu?”
“Cậu không hiểu đâu, khi đàn ông nói chuyện với nhau thì cần tạo không khí. Có lẽ khi tỉnh táo sẽ không nói ra điều gì, nhưng lúc uống nhiều mới biết được lão đại đang nghĩ gì. Cậu nghe tôi đi, mang rượu theo, tới nhà ăn lấy thêm chút thức ăn nữa.”
“Lão đại sẽ không nhận rượu và thức ăn tôi mang tới đâu.”
“Không cần quan tâm anh ấy có nhận hay không, cậu mang tới là tấm lòng của cậu, nhận hay không là chuyện của anh ấy. Dù sao như thế cũng vẫn tốt hơn cứ giằng co mãi, ngày nào cũng huấn luyện cậu như máy móc, đúng không?” Hàn Kình vừa nói vừa cổ vũ bằng cách vỗ vai cô: “Tin tôi đi, chỉ cần cậu có năng lực chuốc rượu lão đại thì có thể giải quyết rất nhiều vướng mắc trong lòng.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì! Chẳng lẽ cậu muốn tối nào huấn luyện xong cậu cũng mệt như trâu nằm sải lai trên sân huấn luyện à? Cho cậu cơ hội thì cậu cứ đi đi, lão đại uống say rồi còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay cậu sao?”
Phong Lăng: “…”
Sao cô cứ cảm thấy lời của Hàn Kình còn có hàm nghĩa sâu xa khác.
Nhưng rốt cuộc là có hàm ý gì thì cô cũng không rõ, chỉ nhìn Hàn Kình bằng ánh mắt khó hiểu.
Nhìn dáng vẻ nửa hiểu nửa không của Phong Lăng, Hàn Kình tiếp tục tung chiêu.
“Tôi chỉ thêm cho cậu một chiêu nữa.”
“Không phải lần trước cậu mặc đồ nữ đi làm nhiệm vụ đã rất thành công sao? Cậu tiếp tục mặc đồ nữ đi tìm lão đại đi. Lão đại nhìn thấy cậu như thế thì nhất định sẽ không nỡ nhẫn tâm.”
“... Đang yên đang lành tôi mặc đồ nữ làm gì?”