Sau khi cầm đủ thứ về, cô lấy khăn bông quấn lên cổ tay Lệ Nam Hành, sau đó lại quấn băng đầu gối tự động làm nóng kia bên ngoài khăn bông, đúng là làm thế này sẽ giúp khăn bông giữ nhiệt, không chỉ chườm nóng cổ tay, mà còn có thể cố định lại cổ tay của anh vì cô quấn khá chặt, tránh cho dây chằng căng ra rồi lại bị thương lần nữa.
...
Bởi vì cổ tay của Lệ Nam Hành bị thương không nhẹ, cộng thêm việc tuy Tam Bàn được cứu mạng về, nhưng anh ta đã bị cảm rất nặng, nằm lì trên giường không dậy nổi, bệnh tật triền miên, lên cơn sốt, ho khù khụ khiến người trong hai lều bạt đều vô cùng bận rộn. Nhất là mỗi lúc đến giờ ăn cơm, ai nấy đều phải vừa làm việc vừa nghĩ cách nấu cháo hoặc nấu vài món thanh đạm.
Lệ Nam Hành không phiền phức như Tam Bàn, mặc dù anh bị thương ở tay phải, nhưng mỗi lần đến giờ cơm, chưa cần anh mở miệng, Phong Lăng đã chủ động mang đồ đến, khi thì đưa cho anh cái thìa để anh có thể ăn cơm dễ dàng hơn được một chút, lúc thì tự mình gắp đồ ăn đặt vào trong bát anh.
Lúc đầu, Lệ Nam Hành còn nói không cần, nhưng sau khi quen rồi thì anh cũng bỏ luôn cả thìa, chờ cô đút cho mình ăn luôn.
Tuy Phong Lăng cảm thấy như thế thì không hay cho lắm nhưng thấy cổ tay anh đúng là vẫn còn đau đến mức không thể cử động, cô vẫn đút cho anh. Cô coi anh như một đứa trẻ hai mươi mấy tuổi, cần đút thì đút thôi.
Cứ thế, giờ Lệ Nam Hành được nước lấn tới, ngay cả mặc áo, cởi áo, anh đều cần cô đến giúp anh. Cả một ngày dài, trừ lúc anh đi vệ sinh ra thì mọi hoạt động gần như đều là được Phong Lăng giúp đỡ.
Lại một đêm nữa trôi qua, tối hôm qua, vì cổ tay bị thương nên Lệ Nam Hành không đi tắm, đêm nay tất nhiên anh vẫn không thể đi tắm được.
Phong Lăng qua lều bên cạnh xem thử tình hình Tam Bàn. Tam Bàn đã hạ sốt, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, anh ta ngâm mình trong dòng nước lạnh thấu xương quá lâu, lại bị dọa khiếp vía, nên có lẽ giờ vẫn còn đang ốm. Các anh em khác đang chăm sóc anh ta ngày đêm ở bên kia. Khi chắc chắn ở đây không có vấn đề gì lớn, Phong Lăng mới trở về lều bạt của mình.
Cô vừa trở về đã thấy Lệ Nam Hành đang dùng một tay cởi đồ, phía trên chỉ mặc độc một áo thun bó sát đi về chỗ phòng tắm.
Phong Lăng nhìn bóng lưng của anh, thấy khó hiểu nên gọi lại một tiếng: “Lão đại, anh đến phòng tắm làm gì? Bây giờ anh không tiện tắm rửa đâu.”
“Không tắm rửa được nhưng tôi vẫn phải gội đầu chứ?”
Xưa nay, Lệ Nam Hành đã có bệnh thích sạch sẽ, một hai ngày không tắm còn nhịn được, nhưng không gội đầu thì anh thật sự không chịu nổi.
Phong Lăng đi theo đến cửa phòng tắm, nhìn anh chúi đầu vào trong chậu rửa mặt bên cạnh buồng tắm đơn sơ, đưa một tay vặn vòi tắm tạm thời được làm bằng ống nước, rồi một tay đó cầm vòi nước xả lên tóc.
“Anh định gội đầu kiểu này à?”
“Không kiểu này thì kiểu nào đây?”
Bởi vì Lệ Nam Hành đang khom lưng nên giọng nói của anh trầm thấp hơn một chút, mang theo chút khàn khàn, còn có thêm chút mờ ám.
Anh nhắm hai mắt lại, khom lưng, cúi đầu xuống chậu rửa mặt ở phía trước, cho dù có hơi vất vả nhưng anh vẫn kiên quyết muốn gội đầu.
Phong Lăng nhìn một lúc.
Lệ Nam Hành đang dội nước xuống đầu thì bên tai vang lên tiếng bước chân của Phong Lăng.
Một giây sau, trong dòng nước bỗng xuất hiện thêm một đôi tay, kéo cánh tay không bị thương kia của anh ra rồi xối nước ấm lên tóc anh.
Động tác của Lệ Nam Hành hơi khựng lại, anh vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, đầu thì quay lại nhìn cô.
Giọng nói của Phong Lăng lại rất thản nhiên: “Tay anh không tiện, thôi cứ để tôi giúp cho.”
Lệ Nam Hành không lên tiếng, cánh tay vốn dĩ được anh dùng để tự mình gội đầu dừng lại giữa không trung một lát, rồi sau đó từ từ thả xuống, vịn lên trên bồn rửa mặt, không nhúc nhích gì nữa.
Tuy thân thủ thường ngày của Phong Lăng rất linh hoạt, đừng thấy cô nhỏ gầy hơn so với những người khác mà lầm, trên thực tế, lúc nghiêm túc huấn luyện, cô hoàn toàn là một người rất bạo lực. Nhưng lúc này đây, động tác của cô rất nhẹ nhàng, vốc nước lên rồi xối xuống tóc anh, sau đấy lại xoa nhè nhẹ.
Thấy tóc anh đã đủ độ ướt rồi, cô đóng vòi nước lại, đi sang bên cạnh lấy dầu gội đầu.
“Lão đại, dầu gội đầu của tôi không tốt bằng loại anh hay dùng trong căn cứ, anh không ngại chứ?”
Lệ Nam Hành khựng lại một lát, hai mắt vẫn nhắm nhưng miệng không quên đáp lại một câu: “Đêm hôm trước tôi tắm ở đây đã dùng nó rồi, cậu nghĩ tôi là loại người sẽ để ý mấy chuyện như vậy sao?”
Phong Lăng ỷ vào việc anh đang không thấy gì mà lườm nguýt, anh có phải loại người như thế không thì đương nhiên là tôi không biết, nhưng người có bệnh ưa sạch sẽ như anh, ai biết anh có ghét việc dùng chung với đồ dùng tắm rửa hàng ngày của người khác hay không chứ.
Cô không nói gì nữa, bóp dầu gội đầu ra rồi tạo bọt trong lòng bàn tay, sau đấy lại xoa lên tóc của anh.
Ở trong phòng tắm vừa đơn sơ vừa nhỏ hẹp, ánh đèn lờ mờ.
Người đàn ông rắn rỏi, cao ráo khom người không nhúc nhích, hình như từ trước đến nay con người mạnh mẽ này rất hiếm khi cúi đầu, hạ mình trước mặt cô như thế, còn cô đứng bên cạnh anh, cẩn thận gội đầu giúp anh, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, còn hơi vụng về.
Nhưng mà Phong Lăng vẫn đang cố gắng gội đầu giúp anh, hơn nữa cô còn không muốn làm anh cảm thấy khó chịu. Phong Lăng lại chẳng biết được lúc này đây, Lệ Nam Hành đang chịu giày vò như thế nào, cũng không biết anh đang đấu tranh tư tưởng ra sao.
Người đàn ông nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy gì cả, trong bóng tối, tất cả các giác quan đều trở nên vô cùng nhạy cảm.
Anh cúi đầu, tay chống lên bồn rửa mặt, cảm nhận được sự mềm mại từ đôi tay đang xoa tóc rất nhẹ nhàng của cô, thỉnh thoảng lại gãi một cái, không đau cũng chẳng ngứa, nhưng lại tựa như đang khơi gợi điều gì đó trong sự thinh lặng này.
Đầu ngón tay của cô sượt nhẹ qua tai anh, như thể mang theo một ngọn lửa nho nhỏ thoảng qua.
Cô lại ấn da đầu, mỗi lần như thế đều khiến thân thể nhạy cảm của anh run lên.
Cô vặn vòi nước rồi lại bắt đầu xối nước lên tóc anh, vừa xối vừa hỏi: “Nước đủ ấm không? Có nóng quá không?”
Nhiệt độ vừa phải, ấm áp, không quá nóng.
Nhưng khi nước chảy từ tóc xuống cổ thì anh lại cảm thấy bắt đầu nóng như thiêu đốt.
Đôi tay của Phong Lăng xoa xoa trên mái tóc, ngón tay khẽ lướt qua bọt xà bông bên tai, rồi lại vuốt tóc rối ở trên cổ.
Lệ Nam Hành rất bình tĩnh đứng ở đấy nhưng trong lòng lòng tựa như bị người ta châm lên một ngọn lửa, hừng hực, không sao dập tắt được.
Gội đầu như thế một lát, mãi đến khi Phong Lăng giội sạch bọt xà phòng trên tóc và cổ Lệ Nam Hành, cô mới cầm lấy khăn bông lau tóc anh rồi nói: “Xong rồi!”
Lệ Nam Hành ngẩng đầu lên, nhưng không đứng dậy mà anh vẫn chống tay trên bồn rửa mặt như trước, nhàn nhạt hỏi một câu: “Nước chảy vào trong áo mất rồi, cậu giúp tôi lau người được không?”