Những hình ảnh ấy không giống cảnh tượng từng trải qua trong mơ mà trái lại giống như đã từng xảy ra trong hiện thực. Anh đè cô xuống cái giường này lúc nào? Anh lại hôn cô trên chiếc giường này lúc nào?
Nhưng một cảnh tượng xuất hiện trong đầu khiến Lệ Nam Hành bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Phong Lăng.
Kể từ sau khi tới miệng núi Rogers, mặc dù anh không giấu giếm tình cảm của mình, nhưng anh chưa từng làm bất kỳ hành động nào xâm phạm hoặc khiến cô không thích.
Dù sao, đêm hôm đó trong căn cứ, anh chỉ hôn một cái mà ngày hôm sau, Phong Lăng đã dám chĩa súng vào mình. Anh chưa vô liêm sỉ đến mức làm gì đó với Phong Lăng khi cô vẫn còn kháng cự mình.
Thế nhưng những hình ảnh kia không thể nào bỗng dưng xuất hiện được.
Anh cứ nhìn ngắm mãi khuôn mặt của Phong Lăng, cố gắng nghĩ lại nhưng chỉ có thể nhớ đến những cảnh tượng khi anh đè cô lên giường cưỡng hôn kia, hơn nữa không xác định được đến cùng đó có phải là cảnh tượng từng thấy trong giấc mộng lúc nửa đêm hay không.
Để có thể nhớ lại rõ ràng, Lệ Nam Hành đặt nụ hôn lên môi cô. Trong giây phút hai đôi môi chạm nhau, cánh môi Phong Lăng mềm mại khiến người ta hận không thể đưa đầu lưỡi vào thẳng bên trong dây dưa, khuấy đảo. Lệ Nam Hành kiềm chế xúc động, chỉ cảm thấy những hình ảnh kia lúc ẩn lúc hiện trong đầu.
Xác định cơn ác mộng của Phong Lăng có lẽ đã kết thúc, Lệ Nam Hành buông cô ra, để cô nằm thẳng trên giường. Anh ngồi dậy, nhìn Phong Lăng, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc bàn nhỏ ở bên giường.
Lúc này trên bàn không có chai rượu nào, nhưng lúc liếc mắt nhìn về phía đó, anh liền nhớ tới cái ngày mình vừa tỉnh lại, bên trên có bày vài cái chai rượu không.
Có liên quan tới đống rượu Tam Bàn cho anh uống đêm đó sao?
...
Ngày hôm sau là đến phiên Tam Bàn đi tuần tra, kết quả lúc đang chuẩn bị xuống núi, anh ta đột nhiên phát hiện Lệ lão đại cũng tới.
Hai người sóng vai xuống núi, Tam Bàn tỏ vẻ kinh hãi khi được quan tâm: “Lão đại, anh muốn đi tuần tra với tôi hả?”
Lệ Nam Hành hờ hững liếc nhìn tuyết trắng mênh mông xung quanh, lạnh lùng nói: “Hỏi cậu một chuyện.”
“À, lão đại anh muốn hỏi gì?”
“Cái đêm mà cậu thừa dịp tôi sốt cao mà chuốc rượu tôi, còn xảy ra chuyện gì khác không?”
Tam Bàn cẩn thận nhớ lại: “Không có, đêm hôm đó, tôi nói tôi cho anh uống rượu, Phong Lăng rất tức giận, đuổi thẳng cổ tôi ra ngoài. Có điều, đêm ấy Đại Bân tuần tra gác đêm, có lẽ vào lúc nửa đêm cũng có trở về xem, nếu có chuyện gì xảy ra, anh ta nhất định sẽ nói. Đêm hôm đó, Phong Lăng vẫn ở lại trong lều chăm sóc cho anh, cậu ấy không ngủ cả mấy ngày mấy đêm để trông chừng cho lão đại thì còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Phong Lăng rất tức giận?”
“Đúng vậy, cậu ấy và mọi người nghe nói tôi cho anh uống rượu xong thì mắng tôi không đáng tin cậy. Phong Lăng cũng mắng tôi như thế, sau đó đuổi tôi ra ngoài. Thực ra, đêm hôm ấy, đáng nhẽ phải đến lượt tôi chăm lão đại, để cậu ấy nghỉ ngơi đàng hoàng nhưng có lẽ cậu ấy không yên tâm nên sau khi ngủ một buổi chiều thì lại qua đây. Lúc đó, tôi thấy Phong Lăng rất tức giận, sợ làm cậu ấy nổi điên nổi đóa lên nên tôi ra ngoài luôn.”
“Chỉ như vậy?”
“Đúng.”
“Không xảy ra chuyện gì khác?”
“Không có, lúc đó tôi ở lều bên cạnh, cũng có một lúc không ngủ được, thực ra tôi cũng lo lắng không biết mình rót rượu cho anh như thế thì có gây ra phản ứng xấu nào không, tôi ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu đó.”
“Lúc đó cậu không nghe thấy bất cứ tiếng động gì sao?”
“Không nghe thấy, yên tĩnh lắm.”
“Lúc đó cậu trở về lều ngồi trên giường suy nghĩ bao lâu?”
“Khoảng năm phút đồng hồ thì phải!”
Lệ Nam Hành: “...”
“Ôi chao, lão đại lại đi đâu đấy, anh không tuần tra với tôi à? Không phải anh còn có chuyện muốn hỏi tôi sao? Sao anh lại đi chứ lão đại...”
-----
Ban đầu, mọi người cứ tưởng họ phải ở miệng núi Rogers ít nhất ba tháng, không ngờ sau khi ở đây được gần một tháng, bọn họ đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp từ phía căn cứ gửi tới.
Các nhân vật cấp cao trong Liên Hợp Quốc và quân đội Mỹ sẽ đến căn cứ XI khảo sát, vì họ vô cùng có lòng tin và tò mò với tình huống hiện tại của đội bắn tỉa nên muốn đích thân tới xem xét.
Vì Phong Lăng bị điều ra ngoài mà quá trình huấn luyện của đội bắn tỉa đã tạm ngừng được một tháng. Hiện tại họ được gọi về để lập tức khôi phục trạng thái huấn luyện bình thường, bằng không, đợi tới lúc mấy người kia tới, kỹ năng của năm người trong đội bắn tỉa vẫn không thuần thục thì e rằng quân đội Mỹ sẽ nhân cơ hội này bôi nhọ căn cứ XI, đồng thời tính toán thu hồi quyền lợi mà phía trên trao cho căn cứ.
Phong Lăng trở về, những người khác chắc chắn cũng phải về cùng, dù sao đã cùng đi thì phải cùng về. Để công bằng, nếu như nơi đây còn cần có người đóng quân, căn cứ sẽ cử một nhóm người khác tới.
Lệ Nam Hành định phân công vài tinh anh của căn cứ qua đây, nhiệm vụ ở miệng núi Rogers kết thúc trước thời hạn hai tháng.
...
Los Angeles đã chính thức vào Thu, là nhiệt độ ở khu vực căn cứ đã giảm xuống ít nhất là bảy, tám độ so với một tháng trước.
Đồng thời, sau khi trở về căn cứ, họ sẽ không thể ngày ngày ăn uống, lãng phí thời gian giống như lúc ở miệng núi Rogers được nữa, mà lập tức phải trở lại những tháng ngày bận rộn tập luyện trong trại huấn luyện.
Chương trình huấn luyện trong ngày của đội bắn tỉa càng tăng tốc hơn, bình thường huấn luyện tổng cộng khoảng bảy, tám tiếng, bây giờ tăng lên thành mười tiếng. Ban đêm cũng sẽ tăng thêm hai tiếng huấn luyện. Huấn luyện đặc biệt chú trọng vào ngắm bắn, bắn súng cũng tăng thêm mấy hạng mục. Lệ Nam Hành đích thân tham gia vào đội ngũ huấn luyện, anh cùng với Kiều Phỉ triển khai huấn luyện cường độ cao luân phiên với năm người bọn họ.
Chín giờ tối, huấn luyện cường độ cao kết thúc, Phong Lăng về thẳng chỗ ở.
Sau khi trở về, mấy ngày này, tất cả mọi người đều bước vào trạng thái bận rộn. Hôm nay, hiếm khi Lệ Nam Hành không cần họp trong phòng họp của căn cứ. Lúc Phong Lăng trở về chỗ ở, đúng lúc anh cũng đi tới chỗ dưới lầu, hai người cùng nhau đi lên.
Dọc đường, Phong Lăng không hề quay đầu mà cứ đi thẳng về phía trước, chẳng nói câu nào, cũng không lên tiếng chào hỏi. Lệ Nam Hành nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, khi đi tới tầng mình ở, Lệ Nam Hành định nói với cô về sự sắp xếp của cấp trên trong căn cứ đối với đội bắn tỉa.
Kết quả lúc đến trước cửa, Phong Lăng mở cửa đi thẳng vào trong, đóng cửa “rầm” một tiếng, ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không cho anh.
Lệ Nam Hành đứng trong hành lang có đèn sáng tự động, nhìn cánh cửa đóng chặt sát vách, lông mày anh giật giật.
Anh vừa định đi qua đó thì bỗng nhiên di động vang lên.
Lệ Nam Hành nhấn nghe, sau khi nghe người đầu dây bên kia nói chuyện, anh khựng lại rồi lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mắt, sau đó xoay người bước thẳng ra ngoài.
Tới căn tin của căn cứ, hai thành viên của đội Ba thấy anh đến vội vàng cầm miếng băng vệ sinh trong tay lặng lẽ đưa cho anh, đồng thời nói: “Lão đại, đây chính là thứ mà hai chúng tôi vừa phát hiện ở phía dưới ghế ngồi trong căn tin, cái này không phải là thứ phụ nữ hay dùng sao? Trong căn cứ chúng ta lại không có phụ nữ, dạo này, em gái của Bác sĩ Văn cũng không đến, tại sao lại có thứ này chứ... Hơn nữa, trước đó, người đến căn tin, ngồi ở vị trí này ăn tối hình như là Phong Lăng...”