Sáng sớm mặt trời vừa mới ló rạng, thời tiết phía Nam vừa đến mùa hè đã hệt như cái lò, phòng ngủ hướng nam vừa đúng là hướng hút nóng, mới hơn bảy giờ sáng đã rất oi bức.
Trang Ngạn Du đã tỉnh nhưng không ngồi dậy như thường lệ mà tiếp tục nằm trên giường suy nghĩ.
Mãi một lúc lâu, cậu mới chậm chạp phản ứng lại, chợt nhớ ra bản thân hiện tại đã là một con người bình thường.
Đã hai tháng kể từ khi đến với thế giới này, cậu vẫn đang cố thích nghi với cơ thể của người bình thường.
Bộ xử lý CPU chậm chạp như bị lag khiến Trang Ngạn Du khẽ cau mày, vỗ nhẹ vào đầu mình.
Cậu thấy đầu mình như một chiếc tivi cũ, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là cả màn hình sẽ nhiễu sóng.
Trang Ngạn Du xuống giường vệ sinh cá nhân.
Cậu đánh răng ba phút, rửa mặt bằng một phút, ăn bữa sáng trong hai mươi phút, thời gian vừa đúng bảy giờ rưỡi, sau đó ra ngoài.
Vừa đóng cửa thì nhà hàng xóm bên cạnh lại mở cửa, đó là một bà cụ chuẩn bị đưa cháu đi học.
Bà cụ tươi cười: “Chào buổi sáng cậu Trang, đi làm đấy hả!”
Nhóc con cũng hét lên một tiếng: “Chào buổi sáng anh Trang, Nam Nam cũng phải đến trường mẫu giáo nè!”
Trang Ngạn Du nhếch khóe miệng sang hai bên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn tám cái răng của con người: “Chào buổi sáng.”
Ba người cùng đi thang máy ra khỏi chung cư.
Thỉnh thoảng nhóc con Nam Nam lại len lén liếc nhìn Trang Ngạn Du, nhìn một lúc rồi lại che miệng như thể phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.
Cuối cùng khi đã không nhịn nổi nữa, bé tự cho là đã nhỏ giọng, nói: “Bà ơi! Anh giống người máy ha!”
Trang Ngạn Du dừng bước, nụ cười hơi cứng lại, chỉ còn lộ sáu cái răng.
Bà cụ buồn cười mắng: “Người máy cái gì, con xem hoạt hình nhiều quá rồi.”
Vừa nói vừa nhìn sang Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn trông rất đẹp, thoạt nhìn rất mảnh mai, cao cao gầy gầy, tay chân mảnh khảnh, làn da trắng càng tôn lên đôi mắt trong veo màu hổ phách. Gương mặt cậu rất thanh tú nhưng không hề lộ vẻ nữ tính, ngược lại cho người ta một cảm giác như ánh mặt trời của tuổi trẻ, khí chất thiếu niên khiến cậu thoạt nhìn giống sinh viên đại học.
Nhưng sau khi nhìn kĩ, bỗng nhiên bà cụ hiểu vì sao cháu trai lại nói như vậy.
Bà hay xem phim hoạt hình với cháu trai, đương nhiên biết bé nói tới bộ phim nào.
Trang Ngạn Du trước mặt bà thẳng lưng đi về phía trước, mỗi bước đi như đã được tính toán chuẩn xác, hơn nữa khi cậu bước đi, động tác vung tay hệt như một cậu lính đang bước nghiêm.
Khác ở chỗ, cánh tay cậu khi vung lên tương đối cứng nhắc, hệt như không quen với cánh tay mà cà nhắc cà nhắc, đúng là giống người máy thật.
Chẳng trách đứa nhỏ này hiểu lầm, đến bà cũng càng nhìn càng thấy giống.
Bà cụ cũng buồn cười với suy nghĩ của mình: “Cậu Trang chớ để ý, gần đây Nam Nam mê phim hoạt hình robot thôi, thấy cậu đẹp nên mới nói thế.”
Trạng Ngạn Du miễn cưỡng cười không lộ răng: “Không sao, thằng bé cừ lắm.”
Đứa bé được khen thì càng vui sướng hơn, suốt cả dọc đường nhảy nhót nói mình là Tôn Ngộ Không có hỏa nhãn kim tinh.
Sau khi ra khỏi khu chung cư, họ bèn tách ra, Trang Ngạn Du thở phào một hơi.
Mấy đứa trẻ đáng sợ quá!
Đến công ty, vừa bấm thẻ ở quầy lễ tân xong đã nghe thấy có người gọi cậu.
“Tiểu Trang! Nhanh lên, thang máy sắp đóng rồi!”
Chu Tuyền đứng ở ngoài thang máy vẫy tay với cậu.
Trang Ngạn Du rảo bước qua, thang máy còn chưa lên tầng một, cậu đã nói: “Hôm nay anh tới sớm.”
Cùng là đồng nghiệp bộ phận dịch vụ kỹ thuật, xưa nay Chu Tuyền đi làm đều giãy dụa chấm công ở giây phút cuối cùng, sự quật cường của nô lệ tư bản đều thể hiện rõ trên người anh ta.
Chu Tuyền vừa ngáp vừa nói: “Mới sáng sớm đã có thông báo trong nhóm, bảo thang máy riêng của sếp chúng ta hình như bị gì nên cần ngừng hoạt động để sửa chữa. Hôm nay các sếp đều phải đi thang máy nhân viên chúng ta, quản lý dặn chúng ta đến sớm một chút, đỡ phải đi muộn lại bị sếp bắt gặp, phải thể hiện cho sếp thấy tinh thần siêng năng làm việc của mọi người.”
Nói xong bèn ngáp tiếp một cái: “Hơn nữa, khi đi cùng một cái thang máy với sếp thì tôi thấy ngại lắm, bốn mắt nhìn nhau, nói ít thì bất kính nói nhiều thì như nịnh hót. Rõ ràng thang máy chỉ có mấy chục giây mà xấu hổ như mấy thế mấy thế kỷ!! Kiểu người thẳng như ruột ngựa giống tôi ấy, sơ hở tí là đội quần ngay.”
Trang Ngạn Du không có thói quen xem điện thoại trên đường nên không thấy thông báo này.
Cậu lấy điện thoại ra mở nhóm Wechat, quả nhiên nhìn thấy một đống thông báo hơn hai mươi phút trước từ bộ phận gửi tới.
Các đồng nghiệp đang than thở rằng họ ở xa, lúc này mới thông báo chẳng khác nào không thông báo.
Quản lý bộ phận bất lực tỏ vẻ: Sau khi anh ta tới công ty mới nghe bảo nhân viên bảo trì thang máy hôm qua có việc nên không đến được, sáng hôm nay tạm thời đổi người mới.
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra, bên trong đứng đầy nhân viên đi lên từ tầng hầm ngầm, mấy thang máy khác còn chưa tới.
Chu Tuyền chen vào nhưng thấy Trang Ngạn Du còn đang đứng ngẩn bên ngoài, anh ta bèn gọi: “Tiểu Trang mau vào đi, ở đây còn chỗ, chưa vượt quá trọng tải đâu!”
Trang Ngạn Du nói: “Em nhớ ra mình quên mất một thứ, anh đi lên trước đi.”
“À, được thôi! Vậy anh lên trước, lát nữa gặp lại nhé~”
Cửa thang máy đóng lại.
Trang Ngạn Du cúi đầu, lại liếc nhìn qua thông báo trong nhóm, ánh mắt rơi vào câu “sếp tổng và các quản lý cấp cao nhất định sẽ đi thang máy nhân viên”, mắt cậu lóe sáng lên như đèn tín hiệu.
Thang máy của tòa nhà khoa học Úy Lam tổng cộng gồm mười hai cái, để phân luồng người, ngoại trừ thang máy riêng của sếp tổng và cấp trên thì tổng cộng có bốn cái ở cửa A, còn tám cái khác đều là thang máy của nhân viên ở cửa B bên này.
Đây không phải là tượng trưng cho địa vị tư sản do công ty cố tình làm thế. Mà sau cuộc bỏ phiếu ẩn danh của công ty, đa số nhân viên đều không muốn gặp cấp trên hoặc sếp trên đường đi làm, bởi vì lỡ gặp thì còn phải lên tinh thần để đối mặt.
Vì thế công ty rất nhân văn khi phân luồng thang máy, để nhân viên có thể vui vẻ đi làm.
Đặc biệt là trong xã hội hiện nay rất nhiều người mắc chứng sợ xã hội và những người không muốn ngoài thời gian làm việc mà còn phải cố duy trì xã giao. Có thể không chào hỏi với đồng nghiệp, nhưng không thể không chào sếp.
Những người sợ xã hội cảm động đến phát khóc trước hệ thống phân luồng như thế này. Nhưng hôm nay các sếp đều tới cửa B, đi thang máy dành cho nhân viên, cả nhóm đầy tiếng oán than, trong nhóm có mấy đồng nghiệp đang livestream kể rằng họ đến công ty lúc mấy giờ thì gặp sếp nào, còn sếp nào chưa gặp được.
[Báo cáo! Sếp tổng còn chưa tới, mọi người cẩn thận! Nghe nói sếp tổng rất dữ, đừng đụng vào người này.]
[Giám đốc bộ phận kỹ thuật cũng chưa tới, các bạn trong bộ phận dịch vụ kỹ thuật của chúng ta nên cẩn thận, liếc mắt nhìn một cái là có thể bị phái đến bộ phận kỹ thuật để giúp giúp gỡ lỗi và thử nghiệm đấy!]
[Làm bé sợ chết khiếp! Không phải những lãnh đạo này đã sớm đến công ty à! Sao cũng sát giờ mới đến vậy, sợ hãi.JPG.]
[Vừa mới dừng xe lại! Lúc đi ngang qua chỗ đậu xe riêng của sếp Ôn, không thấy xe của anh ta đâu!]
Tin tức này vừa truyền ra, trong nhóm đã sôi trào.
[Cái gì? Sếp Ôn còn chưa tới?]
[Tín nữ nguyện dùng 20kg thịt mỡ, đổi lại một cơ hội tình cờ đi thang máy với sếp Ôn! Phật tổ phù hộ. JPG]
[Tín nam nguyện dùng 20kg thịt mỡ, đổi lại một cơ hội tình cờ đi thang máy với sếp Ôn! Phật tổ phù hộ. JPG]
[...]
[Đồng nghiệp nữ còn hiểu được, sao các đồng nghiệp nam lại hùa theo?]
[Chẳng lẽ đồng nghiệp nam không được gả vào nhà giàu hả? Dựa vào đâu! Sếp Ôn đẹp trai như vậy, tôi có thể bê đê vì ảnh!!]
Trang Ngạn Du tắt màn hình điện thoại, cậu không hùa theo vì cậu khác với những đồng nghiệp này - Sếp Ôn là anh em tốt tương lai của cậu.
“Ting” một tiếng, thang máy đã đến, cửa thang máy mở ra, Trang Ngạn Du nhìn vào trong, không thấy người mình muốn gặp, cậu lui về sau một bước.
Người trong thang máy chỉ nghĩ cậu cảm thấy chật chội, thấy cậu không tiến vào thì trực tiếp ấn nút đóng cửa.
“Ting”, lại một thang máy khác tới, Trang Ngạn Du nhìn thoáng qua, vẫn không đi vào, lần này trong thang máy có một đồng nghiệp cùng ngành.
“Tiểu Trang, sao không đi vào luôn? “
Trang Ngạn Du vẫn câu nói kia: “Tôi quên đồ.”
“Ồ ồ.”
Trang Ngạn Du đứng ở cửa thang máy, nhân viên xung quanh đến rồi đi, mỗi khi cửa thang máy mở ra, cậu đều sẽ tiến tới nhìn thoáng qua nhưng lại không đi vào.
Sau khi lặp đi lặp lại hơn mười lần như thế, bảo vệ tuần tra không nhịn được cứ liên tục nhìn về phía cậu, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ và dò xét, dường như còn chuẩn bị tới để kiểm tra thẻ công tác của cậu.
Trang Ngạn Du thấy bảo vệ cứ nhìn chằm chằm về phía mình, cậu cúi đầu xem thời gian, 8 giờ 58 phút, xem ra hôm nay cậu không gặp được anh em tốt của mình rồi.
Bởi vì không có thời gian, cho nên lúc một thang máy khác mở ra, Trang Ngạn Du không nhìn đã bước thẳng vào. Sau khi đi vào thang máy, cậu mới phát hiện trong thang máy vô cùng yên tĩnh và trống trải.
Lúc này là giờ cao điểm, thang máy nào cũng vừa chật vừa nóng, không thể ít người như vậy.
Khi cậu vô thức ngẩng đầu nhìn lại, thoáng chốc đã ngây người ra. Ngoại trừ cậu, thang máy còn một người.
Người đàn ông cao ráo chân dài, vai dài, lưng rộng, bộ vest đen tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp của anh cực kỳ hoàn mỹ. Khuôn mặt đẹp trai, đường nét góc cạnh, gương mặt lạnh lùng bị che bởi cặp kính không gọng khiến anh thoạt nhìn có cảm giác nhã nhặn cấm dục.
Người này chính là sếp tổng- “Sếp Ôn” của công ty khoa học kỹ thuật Úy Lam.
Cũng là người mà máy chủ kiếp trước sàng lọc ra cho Trương Ngạn Du, nghe nói là căn cứ vào hệ thống sàng lọc, đối chiếu số liệu xứng đôi để tìm ra người phù hợp với tính cách của cậu nhất—-