Giang Noãn ngạc nhiên đến nỗi đờ đẫn mất ba giây, sau đó cũng lên tiếng: “Tiểu Cửu, cậu chắc chắn cậu không nói đùa đấy chứ? Tối qua sếp không về phòng thật ư?”
“Thật mà!” Đường Cửu chụm đầu bốn người lại, thì thầm: “Em chắc chắn trăm phần trăm cả đêm qua đại ca không về phòng, em còn giữ cả chứng cứ nữa...”
Đường Cửu lấy điện thoại ra tìm ảnh, đưa cho ba người xem: “Mọi người xem đi, chú voi bằng khăn mà phục vụ khách sạn gấp vẫn đặt giữa giường, chưa có ai chạm vào, như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đại ca chưa động vào giường... nếu tối qua đại ca về phòng ngủ, vậy tại sao vẫn y nguyên thế này chứ?”
Đường Cửu vừa nói vừa cất điện thoại đi: “Rõ ràng đại ca có vấn đề, mọi người đoán xem tối qua đại ca đã đi đâu?”
Dung Dự và Giang Noãn lặng lẽ nhìn nhau, sau đó hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trần Ân Tứ.
Đường Cửu bối rối: “Không phải thế, anh chị nhìn nữ thần làm gì?”
Nhưng bỗng chốc Đường Cửu hít sâu một chơi, sực hiểu ra, cậu ta vội vàng nuốt quả trứng trong miệng xuống, cũng nhìn Trần Ân Tứ: “Nữ thần, tối qua đại ca ở chỗ chị à?”
Trần Ân Tứ im lặng ba giây, không khác gì nghe được một chuyện vô cùng tức cười, cô cười phá lên: “Sao có thể chứ, sao Tần Kiết lại ở phòng tôi được?”
Đường Cửu không tin: “Không ở chỗ chị thật à?”
“Thật.” Trần Ân Tứ bình tĩnh lắc đầu, để giúp mình thêm khí thế, cô quyết định chủ động ra tay trước để giành lợi thế: “Chị Noãn, chị đừng quên ban nãy chị còn đến phòng tìm tôi, nếu Tần Kiết ở phòng tôi, chẳng lẽ chị không gặp anh ta sao?”
Giang Noãn: “Đúng thế, sáng nay tôi đến phòng đại minh tinh mà.”
Đường Cửu: “Vậy nói cách khác chuyện đại ca cả đêm không về không liên quan đến nữ thần ư? Vậy đại ca đi đâu vậy?”
Giang Noãn ngẫm nghĩ, nói: “Liệu có phải sếp có họ hàng gì ở Nam Hải, hôm qua đi thăm họ không?”
Dung Dự: “Họ hàng nào mà nửa đêm nửa hôm còn đi thăm? Họ hàng cũng không ngủ à?”
Đường Cửu: “Hơn nữa trời còn mưa bão, đại ca đi thăm họ hàng là chuyện không thể nào.”
Giang Noãn: “Vậy các cậu nói xem sếp đi đâu?”
Dung Dự nghĩ một lúc, rồi lại nhìn Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ sợ mình lại dính vào chuyện này, bị Dung Dự nhìn đến nỗi chột dạ, giây tiếp theo liền tỏ ra mình cũng muốn hóng hớt: “Liệu có phải Tần Kiết lén mang em nào đến Nam Hải, tối qua đi hẹn hò rồi không?”
Dung Dự: “Không thể nào.”
Đường Cửu: “Chuyện này chắc chắn không bao giờ có, khả năng đại ca lén mang trai theo còn cao hơn mang cô em nào theo.”
Giang Noãn cũng hùa vào: “Đúng thế, đại minh tinh, sếp tu thân dưỡng tính lắm, không thể có chuyện đấy đâu.”
Trần Ân Tứ: “...”
Tu thân dưỡng tính con khỉ!
Khi Tần Kiết và cô ở bên nhau, sao cô không thấy anh tu thân dưỡng tính nhỉ?
Cô và Tần Kiết không phải là người yêu của nhau, dù thế nào, cô cũng không thể để người khác biết tối qua anh ngủ ở phòng cô... Lúc này cô và Tần Kiết, chỉ có thể bảo vệ một người.
Tối qua Tần Kiết giúp cô, cô rất cảm kích, nên cô quyết định... Bảo vệ mình!
“Nếu như không có khả năng đó, vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng.”
Đối diện với ánh mắt vừa tò mò vừa mong chờ của Đường Cửu, Dung Dự và Giang Noãn, Trần Ân Tứ thốt ra mấy từ bằng giọng điệu chắc nịch: “Gặp được người đẹp.”
Giang Noãn: “Không giống tác phong của sếp lắm...”
Trần Ân Tứ hùng hồn nói: “Đã gọi là gặp được người đẹp rồi, làm gì có ai ngày nào cũng gặp được người đẹp, phải làm anh ta đổ gục ngay tức khắc mới gọi là người đẹp, nếu không có còn gọi là người đẹp không?”
Để bảo vệ chính mình, Trần Ân Tứ bôi nhọ Tần Kiết bằng mọi giá: “Hơn nữa, có thể tối qua tâm trạng anh ta không thoải mái, đi uống ít rượu, con người mà, uống say rồi, khó tránh khỏi làm một vài chuyện vượt ngoài kiểm soát...”
Giang Noãn: “Hình như đại minh tinh nói cũng có lý.”
Đường Cửu: “Nhưng nếu thật sự như thế, mắc mớ gì đại ca không nhận điện thoại của em chứ?”
Để bảo vệ chính mình, Trần Ân Tứ tiếp tục bôi nhọ Tần Kiết bằng mọi giá: “Bận mà.”
Bàn ăn yên lặng một lúc, Đường Cửu hắng giọng, làm dịu bầu không khí hơi ngượng ngập này: “Dù bận thì cũng là chuyện của tối qua, sáng nay thì sao? Không thể nào lại bận chứ...”
Đường Cửu đột nhiên im bặt.
Giang Noãn vô thức liếc mắt sang bên cạnh, sau đó bắt chước Đường Cửu hắng giọng.
“Sao lại không thể bận được!” Trần Ân Tứ không hề nhận ra bất thường, vừa tập trung bỏ hạt dưa, vừa thầm nghĩ, ngày trước ông sếp của mọi người mới sáng sớm cũng chăm chỉ lắm!
Dung Dự: “...”
Đường Cửu: “...”
Giang Noãn: “...”
Trần Ân Tứ thấy ba người họ không nói gì, tưởng họ không tin mình, ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên còn một khả năng nữa, đại ca của mọi người mệt chết rồi...”
Giang Noãn lại hắng giọng.
“Chị Noãn, cổ họng chị không thoải mái à? Vừa hay cốc nước ấm này tôi chưa uống, chị uống đi...” Trần Ân Tứ định cầm cốc nước lên thì có người còn nhanh tay hơn cô.
Người đó đứng sau cô, hơi cúi người xuống, cướp mất cốc nước ở trước mặt cô. Bàn tay người ấy rất đẹp, những ngón tay mảnh khảnh, đốt xương rõ ràng, trên phần xương nhô lên ở cổ tay có một nốt ruồi rất nhỏ.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm nốt ruồi đó ba giây, trong đầu nổ bùm bùm như pháo rang.
Tần Kiết nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bên cạnh tay Giang Noãn, tay kia gác lên lưng ghế của Trần Ân Tứ, không đứng thẳng dậy, tư thế này của anh thoạt nhìn như đang che chắn Trần Ân Tứ trong lòng, anh làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì, khẽ gật đầu với mọi người, nói: “Chào.”
Chờ cho Dung Dự, Đường Cửu và Giang Noãn đều chào lại, Tần Kiết mới đứng thẳng dậy, đi tới khu đồ ăn.
Tần Kiết vừa đi khỏi, Trần Ân Tứ lập tức hỏi: “Anh ta đến từ lúc nào vậy?”
Đường Cửu lắc đầu: “Không biết, em phát hiện ra đại ca đến lúc đang nói ‘dù bận thì cũng là chuyện của tối qua’.”
Giang Noãn: “Tôi còn sau Tiểu Cửu cả một lúc, thấy Tiểu Cửu đang nói thì im bặt, tôi mới nhận ra bầu không khí là lạ.”
Trần Ân Tứ bắt lấy một chút hi vọng mỏng manh: “Nên rất có thể khi Đường Cửu đang nói câu đó thì anh ta vừa mới đến, nếu thế chắc anh ta không biết chúng ta đang nói gì đâu nhỉ?”
Dung Dư ngập ngừng, cuối cùng nói: “Lúc nữ thần nói cậu ta đi gặp người đẹp, Tần cẩu đã đến rồi, nhưng Tần cẩu ra hiệu bảo tôi im lặng, không được nhắc nhở mọi người, thật ra tôi đã lén đá chân Tiểu Cửu dưới gầm bàn mấy lần, Tiểu Cửu không biết tôi ra hiệu, lại còn đá trả tôi.”