Thở kiểu nào?
Trần Ân Tứ còn đang không hiểu chuyện gì, bên tai liền vang lên hai tiếng ngân “ưm ~ à ha” kéo dài.
Tiếng “à ha” dính liền nhau, không giống à cũng không giống ha.
Giọng Tần Kiết vốn đã hay, nhưng hai tiếng này, gọi là tiếng, chi bằng nói đó là giọng.
Âm thanh phát ra từ cuống họng, vừa thấp vừa trầm lại khàn khàn, còn có sự run run khó phát giác.
Anh ngân nga kéo dài đã rất quyến rũ, giờ còn cố ý thở mạnh.
Đúng là vừa yêu mị vừa cuốn hút.
Tuy truyền qua di động, nhưng âm thanh kia như vang lên sát bên tai Trần Ân Tứ, làm cho màng nhĩ cô tê dại, ngón tay đang cầm điện thoại của cô cũng bất giác run run, hô hấp cũng theo đó mà ngừng lại.
“Sao không có phản ứng vậy?”
Không biết đã qua bao lâu, đợi mãi không thấy phản hồi nên Tần Kiết đành lên tiếng.
Tần Ân Tứ chớp mắt, cố gắng tỉnh táo.
Lúc này cô mới nhận ra mình nín thở đến mức hơi thiếu oxy, cô vội hít thật sâu, sau đó lại nghe thấy giọng điệu biếng nhác ẩn giấu sự khó hiểu của Tần Kiết: “Chê anh trai thở không hay à?”
Thở - không – hay - à?
Bốn chữ này chui vào tai, cô mới ý thức được mình vừa trải qua chuyện gì, não như muốn nổ tung.
Tần Kiết vừa mới, vừa mới…
Cô chạm vào bên tai kề sát di động của mình, phát hiện nơi đó nóng đến đáng sợ.
Ngón tay cô run lên, vô thức ném di động đi.
Ngay sau đó, cô lại hối hả trèo lên giường, nhặt di động ấn phím kết thúc cuộc gọi.
Chẳng mấy chốc, màn hình lại hiện thị cuộc gọi đến, Trần Ân Tứ lại ném di động theo phản xạ có điều kiện, sau đó trượt xuống, chạy thục mạng vào phòng tắm.
Trong phòng khách sạn chỉ có một mình cô, nhưng cô vẫn đóng cửa phòng tắm thật chặt, còn khóa trái.
Tần Khốn Nạn điên rồi à?
Đang yên đang lành lên cơn gì không biết?
Trần Ân Tứ ôm con tim bé bỏng của mình, cầm kem dưỡng da lên.
Cô vặn nắp hai lần, tay mềm nhũn không có sức nên vặn mãi không ra.
Cô tức tối ném kem dưỡng da sang một bên, gỡ khăn lông trên đầu xuống, lấy máy sấy sấy tóc.
Trong gương, cô tận mắt nhìn thấy gò má và tai của mình lúc bình thường, lúc lại đỏ hây.
Tần Kiết có bệnh chắc?
Không đúng, cô có bệnh chắc?
Chẳng qua anh chỉ thở dốc có hai tiếng thôi mà? Thở dốc thì sao? Tại sao cô cứ không ngừng nhớ lại.
Nhớ lại hai tiếng thở dốc kia đã đành, trong đầu cô còn có cả hình ảnh anh mặc quần áo xộc xệch, tựa lên đầu giường, ôm cô nằm trên người mình, vừa thở dốc vừa hôn cô…
Trần Ân Tứ lắc đầu, ném hết hình ảnh ra ngoài.
Công cốc, cô phát hiện những hình ảnh kia lại càng rõ nét hơn.
Chết tiệt!
Cô không nhịn được nữa, quẳng máy sấy tóc lên bàn rửa mặt, ngó lơ chiếc di động đang không ngừng rung trên giường, chạy đến quầy nước lấy một chai nước lạnh, nốc hơn nửa chai.
Cuối cùng hơi thở cũng thông thuận, Trần Ân Tứ hướng mặt vào tủ lạnh hít thở thật sâu rồi mới quay lại phòng tắm tiếp tục sấy tóc dưỡng da.
Về đến cạnh giường, cô không biết rốt cuộc bản thân đang căng thẳng cái gì, cô chỉ nhìn chiếc gối đang đè lên di động của mình, máu cả người lại như đông lại. Cô hít thở thật sâu, gom dũng khí thò tay xuống gối, lấy di động ra.
Ngoài cuộc gọi nhỡ ra, còn có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Đa số đều là của Tần Kiết gửi đến.
Thầy Tần: “Em biết giấm có những loại nào không?”
Thầy Tần: “Giấm chua, giấm già, giấm trắng, giấm thơm, giấm trái cây, giấm gạo.”
Thầy Tần: “Anh thấy loại giấm mà dì giúp việc mua lần này không ngon, không chua tí nào.”
Thầy Tần: “Đúng rồi, bạn gái bé nhỏ, em thích ăn giấm của nhãn hiệu nào, ngày mai anh sẽ đi mua giấm.”
“...”
Những tin nhắn này, đều được gửi sau tin “nấu một bát mì, không cẩn thận bỏ hơi nhiều giấm“.
Trần Ân Tứ nhớ mình không trả lời tin nhắn của Tần Kiết, nhưng sau loạt tin nhắn về “giấm” này, có một tin cô trả lời anh: Lịch sử trò chuyện của Trần Vinh và Trần Ân Tứ.
Lịch sử trò chuyện của đồ mê trai và cô, sao lại đến chỗ Tần Kiết?
Chẳng phải cô chuyển tiếp sang nhóm Clang Rose à?
Trần Ân Tứ vội vàng vào nhóm chat Clang Rose, thấy mình nhắn xong câu “mình đến phát phúc lợi đây” thì không còn sau đó nữa, Lâm Nhiễm, Lục Tinh và chị Bát @ cô rất nhiều lần trong nhóm.
Vậy là, cô nhắn nhầm rồi?
Trần Ân Tứ nhớ lại, hiểu ra lúc mình chuyển tiếp tin nhắn, cứ tưởng vừa mới nhắn tin vào nhóm “Clang Rose” nên khung thoại của nhóm sẽ nằm ở vị trí đầu tiên, kết quả đúng lúc Tần Kiết nhắn tin cho cô, khung thoại nhảy lên đầu, lúc đó cô lại vội cất di động đi nên không để ý.
Sau khi lịch sử trò chuyện của cô và Trần Vinh được gửi sang chỗ Tần Kiết, khung thoại của hai người yên ắng hơn một tiếng đồng hồ.
Hơn một tiếng sau, Thầy Tần nhắn một tin: “Hừ.”
Chắc do cô không trả lời, hai phút sau, Thầy Tần: “Không ngờ em lại thích kiểu này đấy, bạn gái bé nhỏ à.”
Thầy Tần: “Em nên nói sớm, nói sớm thì hôm qua ở sân bay anh đã thở dốc cho em nghe rồi.”
Thầy Tần: “Sáu năm trước, anh cũng có thể thở dốc cho em nghe.”
Thầy Tần: “Bạn gái bé nhỏ nhà anh sao có thể nghe người đàn ông khác thở dốc?”
Thầy Tần: “Tai của bạn gái bé nhỏ bị người khác làm bẩn rồi, càng nghĩ càng khó chịu.”
Thầy Tần: “Bạn gái bé nhỏ, thương lượng một chuyện nhé?”
Thầy Tần: “Em không nói gì, anh em như em đồng ý rồi nha.”
Thầy Tần: “Lát nữa em tìm một chỗ không người, anh khử trùng tai cho em có được không?”
“....”
Lúc đó cô còn đang ở show thời trang, không có thời gian xem điện thoại, anh gọi cho cô rất nhiều cuộc, sau đó gọi sang số di động, gọi đến khi di động cô hết pin.
Thảo nào anh lại gọi vào máy bàn trong phòng khách sạn, thảo nào giọng điệu khi thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại kì lạ khó hiểu.
Vừa nãy cô không biết phải làm sao, vội vàng cúp máy, anh lại gọi cho cô thêm mấy lần, chắc do gọi mãi cô không nghe nên anh không tiếp tục nữa, chỉ nhắn hai tin qua WeChat.
Thầy Tần: “Ngủ đây.”
Thầy Tần: “Ngủ ngon.”
Trần Ân Tứ không rõ có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, qua bốn chữ trên màn hình điện thoại cô cảm nhận được sự ấm ức của Tần Kiết.
Cô bật cười, gõ màn hình trả lời: “Bạn trai ơi?”
Màn hình xuất hiện dòng chữ “đối phương đang nhập văn bản”, nhưng không có tin nhắn gửi đến.
Trần Ân Tứ biết Tần Kiết đang online, lại nhắn: “Anh trai ơi?”
Lần này ngay cả dòng “đối phương đang nhập văn bản” cũng không thấy đâu.
Anh trai cũng không được?
Xem ra bị tổn thương thật rồi.
Trần Ân Tứ cắn môi, lại gõ hai chữ: “Chồng ơi?”