Trần Ân Tứ “à” lên, vội vàng đưa chiếc thìa đến bên môi.
Tần Kiết đột nhiên cắn mạnh hơn, Trần Ân Tứ suýt lỡ tay đổ hết canh lên người.
Chắc chắn là Tần Khốn Nạn cố ý.
Cô không nên nói với anh vụng trộm gì đó để tự tìm đường chết.
Trần Ân Tứ cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ đưa thìa canh đang nổi gợn sóng lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ.
Uống canh xong, cô mới thầm thở phào. Lục Tinh vuốt vành tai của Trần Ân Tứ thắc mắc: “Sao tai em lại đỏ thế này?”
Trần Ân Tứ: “...”
Nhiều người nhìn sang, Trần Ân Tứ muốn rút tay ra sau, nhưng không những không rút về được, môi và lưỡi của Tần Kiết trên cổ tay cô còn mơn trớn hơn, Trần Ân Tứ không dám thở mạnh, cô đón nhận ánh nhìn tò mò của mọi người, vừa thầm mắng Tần Kiết là đồ khốn nạn, vừa gượng cười nói: “Em… uống rượu vào bị đỏ tai.”
Tần Kiết thầm cười, hơi thở lướt qua làn da Trần Ân Tứ, lưu lại cảm giác ngưa ngứa.
Trần Ân Tứ siết chặt tay thành nắm đấm, Tần Kiết lại cười, biết cô nhóc đã sắp nổi cáu rồi, anh biết điều nhặt di động lên, chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Trần Ân Tứ chà mạnh cổ tay lên quần áo, lau sạch cảm giác anh lưu lại trên da mình mới nhẹ nhàng đặt tay phải lên mặt bàn.
Cô liếc thấy mặt trong cổ tay phải của mình có thêm một dấu đỏ hình trái tim, cô há miệng, chột dạ giấu tay xuống dưới bàn.
Tần Kiết ngồi bên cạnh để ý thấy hành động của cô, khẽ cười.
Cô tức tối lườm anh, thấy anh hờ hững tựa lên ghế, một tay lướt di động như chưa hề có gì xảy ra, vô cùng thản nhiên.
Bên cạnh có người hỏi Tần Kiết: “Anh Tần, khi nào về Bắc Kinh vậy?”
Tần Kiết đặt di động xuống: “Chưa xác định.”
Người kia nói tiếp: “Ngày mai mọi người sẽ chuyển sang Quảng Châu, anh có còn việc gì khác không?”
Tần Kiết: “Ừm, còn vài việc riêng.”
Trần Ân Tứ nghe Tần Kiết nói chuyện với người bên cạnh, cụp mắt uống canh, rồi lại lén nhìn sang, càng nhìn càng thấy dáng vẻ thản nhiên của anh không vừa mắt, lén lút nhích chân mình đến gần chân Tần Kiết, dán lên chân anh.
Cô cảm nhận được chân Tần Kiết thoáng cứng đờ, muốn rút về phía sau, cô lập tức dùng chân mình móc lấy chân anh.
“Có thời gian về Bắc Kinh rồi cùng uống vài ly.”
“Được.”
“Tôi mời anh một ly.”
Tần Kiết không đáp, cầm ly rượu lên.
Trần Ân Tứ cắn thìa, nhíu mày, thế mà Tần Khốn Nạn vẫn bình chân như vại?
Cô không bỏ cuộc nhẹ nhạng cọ lên chân anh, thấy anh vẫn ung dung uống hết ly rượu.
Trần Ân Tứ cắn môi, dứt khoát đưa tay phải đang đặt trên đùi mình sang đùi anh.
“Lát nữa tàn tiệc, anh Tần có hẹn với ai không?”
Tần Kiết nhướng mắt, vừa định trả lời thì cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của Trần Ân Tứ đang nhích dần vào phía đùi trong của mình.
Giỏi lắm cô nhóc, học hư nhanh thật đấy.
Tần Kiết cứng nhắc đặt ly rượu xuống, giữ lấy bàn tay không biết sống chết đang mò mẫm trên đùi anh của nàng yêu tinh nhỏ nào đó: “Hửm?”
Người đang nói chuyện với Tần Kiết tưởng anh không nghe rõ lời mình vừa nói: “Lát nữa tàn tiệc, anh Tần có kế hoạch nào khác không?”
Tần Kiết cầm di đồng lên vừa bấm vừa nói: “Có rồi.”
Có kế hoạch rồi.
Anh quyết định, ăn xong bữa cơm này, anh không làm gì hết, chỉ lên lầu xử cô.
Tần Kiết cất di động, nói với người bên cạnh: “Xin thất lễ, tôi đi vệ sinh một chút.”
Anh vừa đứng dậy, màn hình di động của Trần Ân Tứ lại sáng lên.
Thầy Tần: “Đi theo anh.”
Trần Ân Tứ không vội đứng dậy, đợi Tần Kiết đi ra mở cửa rồi mới đặt đũa xuống.
Vừa quay sang định nói với Lục Tinh cô muốn đi vệ sinh, Giang Sí ngồi cách xa cô mấy chỗ đột nhiên lên tiếng: “Thật ngại quá, chuyến bay của tôi vào buổi tối, phải về trước.”
Nói đoạn, Giang Sí nâng ly rượu lên mời mọi người.
Trần Ân Tứ đành nuốt lại lời mình định nói, cùng mọi người nâng ly.
Giang Sí đặt ly rượu xuống, cách một bàn thức ăn nhìn về phía Trần Ân Tứ: “Ân Tứ, không biết em có thời gian để nói chuyện riêng chút không?”
Trần Ân Tứ không ngờ Giang Sí lại đột nhiên muốn nói chuyện với mình, cô sửng sốt, vô thức liếc về phía cửa: “Được chứ, nhưng… em muốn đi vệ sinh trước.”
Giang Sí: “Anh đợi em ở quán cà phê dưới lầu.”
Trần Ân Tứ gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng VIP.
Nhà vệ sinh là từng gian độc lập, không phân nam nữ, Trần Ân Tứ làm theo tin nhắn của Tần Kiết, mở cánh cửa phía trong cùng ra.
Cô vừa vào đã bị Tấn Kiết ấn lên cánh cửa rồi cúi xuống khóa chặt môi. Anh hôn rất hỗn loạn, cũng rất mãnh liệt, một lúc sau mới trở nên dịu dàng, một tay anh nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn hồi lâu, dán bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Chuẩn bị đi gặp anh ta à?”
Trần Ân Tứ hơi choáng váng, đờ đẫn một lúc mới gật đầu đáp, “Ừm“.
Anh lại khóa môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt hơn khi nãy, cắn khóe môi cô như đang trừng phạt, rồi gặm cắn cổ cô.
Khi cắn đến xương quai xanh của cô, lỡ miệng không kiểm soát được sức, làm cô phải xuýt xoa vì đau, anh mới chấm dứt nụ hôn vừa gấp gáp vừa nóng nảy của mình, ôm cô vào lòng.
“Thật muốn bỉ ổi một lần, nhưng lại không làm được với bạn gái bé nhỏ của anh.”
Tần Kiết buông Trần Ân Tứ ra, thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, đưa tay xõa mái tóc được búi cao của cô xuống.
Anh dẫn cô đến trước gương, đứng sau lưng chỉ lên xương quai xanh bên phải của cô: “Lúc nãy không kìm được, để lại dấu rồi.”
“Muốn bỉ ổi mà không nói ra, để anh ta nhìn thấy, nhưng lại không nỡ khiến bạn gái bé nhỏ nhà anh khó xử.”
Lúc này Trần Ân Tứ mới hiểu tại sao Tần Kiết lại xõa tóc mình ra, lòng ấm áp, ngoảnh đầu hỏi: “Ghen à?”
“Ừ, ghen.” Tần Kiết dùng ngón tay thay lược giúp cô chải tóc: “Ghen đến mức muốn giấu bạn gái bé nhỏ nhà anh đi, nhưng vẫn phải để bạn gái bé nhỏ nhà anh ra ngoài.”
Chỉnh xong mái tóc của cô, Tần Kiết xoa đầu cô: “Đi đi.”
“Vậy em đi nhé.”
Miệng anh nói “ừ”, nhưng bàn tay vẫn nán lại trên đầu cô thêm một lát mới dời đi.
Trần Ân Tứ đi về phía cửa, ngẫm nghĩ lại quay về, nhón chân, đỏ mặt hôn lên khóe môi Tần Kiết một cái.
Tần Kiết thuận thế khóa chặt môi cô, lại hôn thêm một lúc mới kề sát tai cô nói, “Lúc nói chuyện với anh ta, phải nhớ thân phận của em.”
“Em là người của anh trai đấy.”