“Cô có ý kiến gì về việc bố trí bọn trẻ trong viện trẻ mồ côi không?” Thời điểm không thích hợp, không thể làm trong xe, Nam Cung Tước vô cùng khôn ngoan chuyển chủ đề.
“Hả?” Diệp Du Nhiên vẫn đang bị anh ôm, hơi thở dồn dập, trong đầu còn suy nghĩ rối rắm, ngay cả anh ấy nói gì cũng không biết, làm sao có ý kiến được.
Ánh mắt đen tối của Nam Cung Tước quét qua chiếc cổ mảnh mai của cô, đảo quanh đôi môi đỏ mọng của cô một vòng rồi dừng lại trong mắt cô. Nhìn thấy trạng thái hiện tại của cô, anh nhếch môi cười một tiếng.
Thưởng thức một hồi, nhiệt độ trong bụng càng lúc càng tăng nhanh, anh nghiêng người hơi tách khỏi Diệp Du Nhiên, cánh tay vẫn vòng qua vai cô.
“Đối với những trẻ em ở viện trẻ mồ côi, một số người đề xuất tổ chức các hoạt động cho phép các cặp vợ chồng hiếm muộn nhận chúng làm con nuôi. Những đứa trẻ đã lớn và có khả năng tự chủ sẽ được cấp một khoản tiền nhất định.” Nam Cung Tước trầm giọng nói: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Ban đầu Diệp Du Nhiên vốn rất khó chịu, hai má ửng hồng như mây bị lửa thiêu đốt, đầu óc mơ màng, vừa nghe thấy Nam Cung Tước nhắc đến chuyện trẻ em mồ côi liền lập tức bình tĩnh lại.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ một hồi liền nhíu mày: “Lúc các anh phá bỏ và dời đi, anh vốn dĩ đã bồi thường cho viện trẻ mồ côi một khoản tiền bồi thường. Hơn nữa trong viện còn có khoảng ba mươi, bốn mươi đứa trẻ. Việc tìm vợ chồng đáng tin cậy nhận nuôi không phải chuyện xong ngay lập tức, có khả năng phải tốn một đoạn thời gian. Anh không thể vì tiến độ của dự án mà tùy tiện bố trí được.”
Cô dừng lại, thấp giọng nói: “Cho dù cảm thấy bây giờ đáng tin, chưa đến năm năm, mười năm đã không chắc chắn rồi, quá nhiều yếu tố không ổn định.”- đọc và nghe truyện trên app TYT
“Không muốn cũng không được, bây giờ cô cũng là thành viên của công ty chúng tôi.” Nam Cung Tước nhấn mạnh, sau đó trả lời câu hỏi của cô: “Tiền phá dỡ sẽ được trao cho chủ sở hữu mảnh đất xây viện trẻ mồ côi kia chứ không phải cho những đứa trẻ. Cô nên hiểu điều này, không phải cặp vợ chồng nào cũng tồi tệ như vợ chồng Diệp Thiên Thành.”
Anh lấy Diệp Thiên Thành làm ví dụ để khiến hàng lông mi như lông chim của Diệp Du Nhiên khẽ run lên.
Nhưng tựa hồ trong lòng cô chỉ dấy lên một chút gợn sóng, bọn trẻ vẫn là vấn đề cô quan tâm nhất hiện tại, cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tước, kích động nói: “Ý của anh là ngoài bồi thường cho viện trẻ mồ côi, còn có thể cho bọn nhỏ tiền?”
Sau khoảng thời gian này, Diệp Du Nhiên đã nhận ra được tầm quan trọng của tiền bạc.
Nam Cung Tước gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ sắp xếp một người phù hợp để phụ trách vấn đề này.”
Diệp Du Nhiên giơ tay: “Tôi! Tôi muốn tham gia.”
Diệp Du Nhiên nhìn cô chằm chằm, không đồng ý: “Cô phải đi theo tôi.”
“Hai chuyện này không có ảnh hưởng gì. Trong công ty, tôi chủ yếu tham gia vào bên ngoài dự án của mảnh đất ở phía nam thành phố, giờ thì rõ ràng và chi tiết hơn thôi.” Diệp Du Nhiên cố gắng tranh luận. Chỉ có tự mình tham gia thì cô mới có thể yên tâm.
Nam Cung Tước đưa ra một thông tin khác: “Một thư ký đã bị sa thải, cô tới thay thế. Công việc trong tay còn nhiều hơn bây giờ, không có thời gian để chuyên sâu vào một dự án.” Các ngành như bất động sản, sản phẩm làm đẹp, khách sạn và dịch vụ ăn uống, trong tay mấy thư ký bên người anh đều phụ trách nhiều dự án.
“Không được!” Diệp Du Nhiên gần như nhảy dựng lên, nghĩ đến năng lực, trình độ của mình và phản ứng của mọi người trong văn phòng, sắc mặt cô liền biến sắc.
Nam Cung Tước nheo mắt: “Tôi là chủ tịch, quyền quyết định nằm trong tay tôi.”
Diệp Du Nhiên vô cùng lo lắng: “Tôi mới vào công ty được một tháng và còn chưa qua kỳ thực tập. Làm sao mà trúng tuyển vị trí thư ký đó được? Hơn nữa chuyên ngành của tôi không phải là quản trị, cơ bản không thể làm tốt.”
Nam Cung Tước siết chặt tay cô: “Tôi đã nói là cô làm được thì sẽ làm được.”
“Anh không thể độc tài như vậy được!” Diệp Du Nhiên buột miệng, lo lắng nói: “Điều này sẽ khiến tình hình của tôi trong công ty trở nên tồi tệ hơn. Anh không thể chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, chuyện này rất không công bằng với tôi!”
Nam Cung Tước nhìn cô chằm chằm và chậm rãi nói: “Không có nơi nào là tuyệt đối công bằng. Cô chỉ có thể có được sự công bằng tương đối nếu bản thân cô nỗ lực và giành được quyền phát biểu.”
Anh cố ý hướng dẫn: “Nếu hôm nay đứng ở vị trí của cô là Trần Vũ, muốn đối phó với viện trẻ mồ côi rất dễ dàng, chỉ cần có được chữ ký và sự đồng ý của tôi. Hơn nữa, nếu đứng ở vị trí của tôi, cô muốn làm gì thì làm, miễn là có thể mang lại lợi ích cho hội đồng quản trị.”
Diệp Du Nhiên tròn mắt kinh ngạc, cô đã hơn một lần nghĩ rằng mình phải trở nên mạnh mẽ hơn để thoát khỏi sự kiểm soát của Nam Cung Tước nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rõ ràng về quyền lợi do địa vị mang lại.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, đầu óc cứ quay cuồng, suy nghĩ về những lời nói của Nam Cung Tước, về hoàn cảnh của cô, về những gì cô muốn, mục tiêu trong tương lai, vân vân…
Nam Cung Tước kiên nhẫn đợi cô suy nghĩ rõ ràng, đã là người yêu của anh thì không thể cứ mãi là kẻ yếu đuối được.
Sau khi xe dừng lại, Diệp Du Nhiên lơ đễnh đi theo anh vào thang máy, trở lại văn phòng, ngồi vào chỗ của mình. Cô thất thần ngồi đó, che giấu những người xung quanh, suy nghĩ nhiều điều.
Nam Cung Tước quay trở lại văn phòng, cởi áo khoác treo lên, thay vì xử lý công việc thì anh lại gọi cho Lệ Vinh Vũ.
“A Tước?” Giọng Lệ Vinh vẫn còn khàn khan do vừa mới tỉnh ngủ, quả nhiên là bị cú điện thoại đánh thức, nếu không thì chắc anh ta vẫn ngủ quên trên giường.
Nam Cung Tước mỉa mai: “Còn chưa dậy sao? Cậu lại gieo rắc mầm mống cho người phụ nữ nào tối hôm qua đấy!”
“Đừng vu oan cho tớ, tối hôm qua tớ cô đơn ngủ một mình.” Lệ Vinh Vũ phản bác lại, hoàn toàn tỉnh táo hỏi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
Đôi môi mỏng của Nam Cung Tước mím lại thành một đường thẳng, sau một lúc im lặng, anh nói: “Cậu chỉ cho tôi phương pháp theo đuổi phụ nữ của cậu một chút.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Lệ Vinh Vũ nghĩ anh vẫn chưa tỉnh, ngạc nhiên dụi mắt.
Nam Cung Tước lạnh lùng nói: “Không hiểu?”
“Hiểu, hiểu, hiểu!” Lệ Vinh Vũ liên tiếp nói ra ba chữ, cảm nhận được hơi lạnh truyền qua điện thoại: “Tớ đây không phải là quá bất ngờ sao?”
Nam Cung Tước nhíu mày: “Đừng lan man, nói mấu chốt.”
Lệ Vinh Vũ sờ sờ cằm: “Mấu chốt là mua sắm, chơi đùa, cưng chiều.”
Anh ta từ từ nằm xuống giường và giải thích: “Đối với phụ nữ, họ cần nhất là quần áo, trang sức, mỹ phẩm... đều phải bỏ tiền ra mua. Phải để ý đến mấy thứ đó, cái nào đắt nhất là được. Phải kiên nhẫn với phụ nữ, dành nhiều thời gian, luôn chú ý hai chữa lãng mạn. Cơ bản là làm được hai điều đầu tiên là ổn, đến điều thứ ba thì gần như hoàn thành, chỉ cần cưng chiều không nguyên tắc là được.”
Nam Cung Tước hừ lạnh, trực giác của anh cho rằng chuyện này không đáng tin lắm. Trước đây, anh ngủ và phụ nữ chỉ cần cái thứ nhất là đủ. Anh muốn thì mới cho, làm gì đến lượt bọn họ muốn.
Anh nghi ngờ hỏi: “Đó là cách cậu theo đuổi những cô bạn gái đó? Hiệu quả không?”
“Ừ.” Lệ Vinh Vũ khẳng định nói, tò mò hỏi: “Lần này cậu vừa ý người nào khó theo đuổi như thế, còn phải học hỏi kinh nghiệm của tớ?”
Nam Cung Tước ngồi trên ghế xoay, lạnh lùng nói: “Cúp đây, phải làm việc.”
“Này, này, cậu đừng có lợi dụng xong liền vứt đi!” Lệ Vinh Vũ vội vàng ngăn cản: “Nếu cậu đã nhìn trúng còn để ý người khác như thế thì tớ liền theo đuổi Diệp Du Nhiên.”