Nam Cung Tước ngây người trong chốc lát, một lúc sau anh mới nhớ tới người phụ nữ trong quán bar cứ bám dính vào người anh đã sớm bị anh lãng quên, anh híp mắt mang theo vẻ đầy nguy hiểm: “Tôi và cô vốn dĩ đã không giống nhau, sao có thể công bằng được chứ?” Ở bên cạnh anh mà lại còn dám nghĩ đến người đàn ông khác, loại công bằng như vậy anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ đáp ứng cho cô!
Tuy nhiên, dường như cô đang biểu hiện giống bộ dạng một người phụ nữ đang ghen tuông, khiến sự thèm khát của anh lại một lần nữa được bùng lên, đôi mắt anh rực lửa nhìn chằm chằm vào cơ thể nóng bỏng của cô.
Từ trước đến giờ giữa họ đều không tồn tại sự công bằng hay sao?!
Trong lòng Diệp Du Nhiên vừa tức giận vừa thất vọng, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa dục vọng quen thuộc trong mắt Nam Cung Tước, cô lập tức thu mình xuống nước, cũng không có tâm trạng lo lắng hỏi mấy câu như vậy nữa: “Anh mau ra ngoài đi.”
Nam Cung Tước nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như dòng suối của cô một lúc lâu, sau mới xoay người bước ra ngoài.
Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô điều chỉnh nhiệt độ nước thành nhiệt độ ấm hơn, vùi mình vào đó, chỉ lộ ra một cái đầu.
Vùng da đau đớn được kích thích khi ngâm mình trong nước ấm, nhưng Diệp Du Nhiên không kiên nhẫn nhanh chóng bước ra ngoài. Cô không thể để mình bị cảm hay phát sốt nữa, nếu không người đàn ông đó sẽ có cớ phá vỡ hợp đồng giữa họ mất!
Nam Cung Tước đi ra khỏi phòng tắm, thay quần áo mặc ở nhà, làm việc trực tiếp trên máy tính trong phòng ngủ, những ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên bàn phím, đưa ra những mệnh lệnh và quyết định dứt khoát.
MSN rung lên, nhận được tin nhắn từ phía Trần Vũ: “Chủ tịch, vào năm mà mọi tin tức về cô Diệp bị xóa bỏ, bên ngoài đều nói cô ấy đang đi du lịch ở Tây Tạng và làm tình nguyện viên đến đó dạy học. Nhưng thực ra người ở đó không phải là cô ấy.”
Nam Cung Tước nhướng mày, người phụ nữ này còn có bí mật gì sao?
Tin nhắn từ phía Trần Vũ lại được gửi đến: “Theo thông tin điều tra, vào thời điểm đó cô Tạ An Kỳ đã có hai lần liên lạc với cô ấy... Ngài có cần điều tra thêm gì nữa không?”
Về những thông tin của Diệp Du Nhiên, họ vẫn chưa điều tra được rõ ràng. Mới điều tra hoàn thành được một nửa Trần Vũ đã gửi mọi thông tin đến cho Nam Cung Tước. Vừa là để báo cáo tiến trình, đồng thời cũng là đề cập tới người phụ nữ đó. Anh cần xin chỉ thị từ chủ tịch.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Nam Cung Tước gõ ngón tay lên mặt bàn sáng bóng màu đen, gõ bốn chữ “Tạm thời dừng lại” rồi gửi nó đi.
Ở phía bên này, Trần Vũ đẩy gọng kính ở gần sống mũi rồi thở phào nhẹ nhõm.
Do dự một lát, anh lấy điện thoại di động ra rồi gửi một tin nhắn cho “Bà chủ” Trong vòng vài phút, điện thoại lại đổ chuông.
Trong mắt anh thoáng qua ý cười mà đầy bi thương, sau đó anh nhấn nút kết nối.
Tình trạng công việc của Nam Cung Tước vì chuyện này mà bị gián đoạn, sau đó anh cũng lười giải quyết công chuyện nữa. Khi ánh mắt anh ngước nhìn thời gian, giữa cặp lông mày hiện lên hình chữ xuyên*.
( chữ “xuyên”: “ 川”.)
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Diệp Du Nhiên vẫn chưa ra ngoài sao!
Anh mạnh mẽ đứng dậy, dùng ngón tay gõ vào cánh cửa phòng tắm: “Diệp Du Nhiên, ra ngoài.”
Không ai đáp lại, lẽ nào cô đã ngủ rồi sao?
Nam Cung Tước tăng tiếng gõ cửa, nhưng cũng không nhận được sự phản hồi nào, anh trực tiếp giơ chân lên đá mạnh hai cái, khóa cửa bị phá ra, cánh cửa bằng thủy tinh đập mạnh vào tường kêu rầm một tiếng.
Ánh mắt anh ngước nhìn lên, Diệp Du Nhiên nằm dài trong bồn tắm, đầu nghiêng sang một bên, bộ dạng giống như đang tận hưởng không gian trong nhà tắm.
Tuy nhiên, với một tiếng ồn lớn như vậy, cô thậm chí không phản ứng gì cả hay sao.
“Diệp Du Nhiên!” Nam Cung Tước hét lên, sải bước đến bên bồn tắm, vỗ nhẹ vào má cô: “Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi…”
Diệp Du Nhiên cũng không hề tỉnh lại dưới sự gào thét của anh, cô lại rơi vào trạng thái hôn mê!
Nam Cung Tước cau mày, nhấc người cô từ trong bồn tắm lên, dùng khăn tắm khổ lớn lau sơ qua người cô, ôm cô đặt nằm lên trên giường, đi gọi thím La mặc quần áo cho cô.
Sau khi Lâm Phàm đến kiểm tra, bà đã rất bất lực nói: “Bệnh tình cũng không nghiêm trọng. Cô ấy bất tỉnh trong bồn tắm vì nước quá nóng, chưa kể thời gian tắm cũng quá lâu. Cơ thể cô ấy lại đang rất yếu với mệt mỏi. Không cần dùng thuốc đâu, để cô ấy nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi.”
Khi Nam Cung Tước nghe thấy những lời nói đó, đôi mày đang cau có của anh cũng đã giãn ra ít nhiều: “Ngâm mình trong bồn tắm mà cũng để bị ngất xỉu, thật là ngu ngốc!” Anh vốn nghĩ đợi cô ra ngoài sẽ dạy dỗ tiếp, nhưng bây giờ nhìn thấy cô như vậy đành bất lực. Tạm thời anh sẽ bỏ qua cho người phụ nữ này, nếu cô còn dám tái phạm...
Vừa lúc Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, thì nghe thấy những lời mắng mỏ của anh, cô không khỏi nhe răng phản bác lại: “Chỉ số IQ của tôi trên mức trung bình.”
Nam Cung Tước khó hiểu nhướng mày: “Có cần tôi nhắc lại nguyên nhân hôn mê không?”
Sau khi nghe Lâm Phàm nhắc lại nguyên nhân cô ngất xỉu, Diệp Du Nhiên ngậm miệng cũng không biết nên phản kháng như thế nào. Cô có thể nói điều này là do cô thấy mình vẫn còn vết tích của cảm cúm cho nên muốn ngâm mình thư giãn trong nước nóng một lúc được không?
Nam Cung Tước hừ mũi lạnh lùng nói: “Hôm nay không làm bữa tối, ngày khác cô bù lại cho tôi sau.” Lâm Phàm cầm hộp thuốc lên rồi lặng lẽ rời đi.
Diệp Du Nhiên cong môi thì thào nói: “Đồ tư bản!” Cũng chỉ là ăn cơm thôi mà, lại còn muốn tính toán với cô nữa!
Bởi vì bị cảm, cô biết rằng vào lúc này Nam Cung Tước sẽ không chạm vào người cô cho nên Diệp Du Nhiên hiếm khi chìm vào giấc ngủ thoải mái như vậy.
Hai người nằm trên giường bên cạnh nhau, khoảng cách giữa cô và Nam Cung Tước càng ngày càng bị thu hẹp lại.
Trong lúc ngủ say, những ngón tay mát lạnh của Diệp Du Nhiên vô tình chạm vào vai người đàn ông này, cảm giác ấm áp lan tỏa trên người anh khiến cô bất giác nhích người rúc vào lòng anh. Hàng mi dài xoăn nhẹ khẽ chớp, những hình ảnh trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu cô——
Dưới ánh đèn mờ ảo, bị người đàn ông đó đè ở phía dưới, người đàn ông đó vô cùng mạnh mẽ tiến vào.
Diệp Du Nhiên khịt mũi, nắm lấy vai người đàn ông. Trong tiềm thức cô nghĩ về điều gì đó, rồi chạm vào khuôn mặt của người đàn ông với những ngón tay run rẩy.
Lần này, cô nhất định phải xem thật kỹ người đàn ông đó là ai!
“Này! Cô đang làm cái trò gì vậy hả?!”
Một giọng nói lạnh băng quen thuộc cùng với sự tức giận bùng nổ đột nhiên vang lên bên tai, Diệp Du Nhiên cau mày, người đàn ông đó có quen với cô sao? Nhưng tại sao cô không có một chút ấn tượng nào về anh ta?
Tuy nhiên, như vậy càng thuận tiện giúp cô biết người đàn ông đó là ai!
Cô dùng lực bàn tay cố kéo mặt người đàn ông đó lại gần mình nhìn thật kỹ, nhưng từ cổ tay cô bỗng truyền đến một cơn đau dữ dội.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô đột nhiên được nhấc lên bởi một lực mạnh mẽ của ai đó, cơ thể trên giường lăn lộn hai lần mới dừng lại.
Người đàn ông này còn muốn bạo lực hay sao?! Đôi mắt của Diệp Du Nhiên đột nhiên mở to, đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của Nam Cung Tước nhưng lại giống như thần chết đang cầm lưỡi hái tử thần! Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, đường nét khuôn mặt anh như được điêu khắc bởi lối kiến trúc Hy Lạp cổ đồng thời còn như quét thêm lớp nhũ vàng nhạt, càng đẹp đến nghẹt thở.
“Tại sao lại là anh?” Cô nhíu mày chặt hơn, trong mắt cô hiện lên một sự thất vọng. Cô nghĩ cô sẽ nhận ra được người đàn ông đó là ai, nhưng ai ngờ tới lại chỉ là một giấc mơ!
Nam Cung Tước bị giọng điệu ghét bỏ của cô làm cho phát cáu, ánh mắt trầm đục nhìn cô, giọng điệu không được lương thiện nói: “Vậy cô nghĩ là ai? Người đàn ông lần đầu tiên chiếm đoạt cô hay sao?” Anh đến bây giờ còn chưa tìm ra người đàn ông đó là ai, nhà họ Diệp sụp đổ thành như vậy, người đàn ông đó cũng không xuất hiện nhưng lại khiến Diệp Du Nhiên ngày đêm nhớ mong anh ta!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng trở nên lạnh hơn. Còn có ánh mắt thất vọng đó của cô có nghĩa là sao chứ, ngủ cùng anh khiến người phụ nữ này không thể chịu đựng được đến như vậy sao?!
Diệp Du Nhiên cười gượng, lương tâm có chút day dứt nói: “Không ai cả, tôi nằm mơ thấy có người ăn trộm tiền, đang định đánh người đó. Không ngờ lại là anh, ha ha.”
“Haha, cô lại đi sờ mặt tên trộm hay sao?” Nam Cung Tước chế nhạo, cô muốn dùng lời nói dối kém thông minh như vậy để lừa dối anh sao, cô nghĩ anh là kẻ ngốc hay gì?
Diệp Du Nhiên chưa kịp phân bua thì anh đã lạnh lùng nói: “Không bắt được tên trộm cô rất tiếc nuối đúng không?”
Trái tim Diệp Du Nhiên nhảy dựng lên, cả người cô giống như bị người khác nhấc bổng lên giữa khung trung, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, anh còn muốn cô giải thích chuyện này như thế nào đây?
“Không, tôi, tôi đây không phải đang nằm mơ hay sao? Không ngờ đó lại là khuôn mặt của anh, tôi còn tưởng rằng, chính là...” Cô chậm chạp bịa chuyện nói.
“Là, là...” Diệp Du Nhiên chưa kịp suy nghĩ nên nói như thế nào thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của thím La truyền đến: “Cậu chủ, cậu tỉnh dậy hay chưa?”
“Mười phút nữa tôi sẽ ra.” Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng nói: “Lần này coi như bỏ qua cho cô.”
“Á? Ồ ồ.” Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng nắm tay đang căng thẳng bấu chặt vào chiếc chăn bông.
“Còn chưa dậy hay sao?!” Một lúc sau, Nam Cung Tước đã mặc xong quần áo.
Diệp Du Nhiên nhếch khóe miệng, chọn một bộ quần áo sạch sẽ muốn thay rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.