Cảnh Đồng nghe anh ta nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm: “Em có đi ngang qua chỗ đó, nhưng đó là bởi vì lúc đấy em cũng đang đi đến văn phòng trên lầu ba, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Chỉ vì chuyện này mà anh định mang cái tội danh này gán vào người em sao?” Đôi mắt cô ta tràn đầy nỗi buồn. Lùi lại một bước rồi ấm ức hỏi.
Hàn Thiên Triết day day mũi: “Tôi tạm thời tin cô, sau này đừng làm chuyện gì tổn thương đến Du Nhiên đấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Cảnh Đồng vì lời đe dọa cuối cùng của anh ta, vịn vào tường rồi từ từ khuỵu xuống đất. Hàn Thiên Triết cúi đầu xuống nhìn cô ta một cái, rồi mở cửa rời đi.
“Du Nhiên, Du Nhiên, tôi hận cậu, tôi phải làm sao đây ...” Một tia oán hận nồng đậm lóe lên trong mắt Cảnh Đồng, vài phần trong đó dường như đã bộc lộ bản chất thật của cô ta.
Diệp Du Nhiên đã mang hết phần việc dọn dẹp buổi trưa làm xong xuôi hết, nhân lúc còn dư dả thời gian, quay về phòng sạc điện thoại rồi bật máy lên, sau khi thấy không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, thì đi làm bánh trứng.
Lúc này, Cảnh Đồng gọi điện thoại tới. Cô hơi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cảnh Đồng dùng giọng điệu dịu dàng thường ngày đáp: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ muốn hỏi thăm trạng thái tinh thần của cậu trong hai ngày qua như thế nào, bây giờ nghe ra cậu có vẻ ổn đấy.”
Diệp Du Nhiên nằm xuống giường: “Cậu cũng nghe tin đồn đó rồi à?”
“Tớ, Du Nhiên, đừng hiểu lầm nha, tớ, tớ chỉ là......” Cảnh Đồng ngập ngừng nói.
Diệp Du Nhiên nói trước: “Tớ biết cậu chỉ muốn an ủi tớ, cám ơn nha. Không hổ là người bạn đồng hương từ nhỏ.”
Nghe thấy nụ cười trong giọng nói của cô, khiến đôi mắt bình tĩnh thường ngày của Cảnh Đồng hiện lên một chút oán hận: “Ừm, biết cậu không có chuyện gì, thì tớ yên tâm rồi. Những tin đồn vớ vẩn kia, cùng lắm là trong vòng hai ngày sẽ biến mất thôi, đến lúc đó chắc là cậu có thể đến lớp rồi đấy.”
“Được rồi, tớ biết rồi, cảm ơn cậu.” Diệp Du Nhiên thực lòng chân thành nói câu cảm ơn, đồng thời cảm giác của cô đối với Cảnh Đồng cũng tốt lên rất nhiều. Cô cũng nghĩ là mình sẽ làm thêm một vài chiếc bánh trứng cho Nam Cung Tước, để anh thả cho cô đi đến lớp.
Dù sao thì việc dì Trương đến trường làm náo loạn, đã hơn hai ngày rồi, nhân vật chính là cô mà còn không xuất hiện nữa thì e rằng những người ở trường học sẽ xem nó là thật mất!
Diệp Du Nhiên tuyệt đối không bao giờ để điều này xảy ra. Sau khi cân nhắc, cô lại gọi điện thoại về nhà, nhưng không ai trả lời. Còn muốn gọi lại lần nữa, thì thím La đã đến gọi cô ấy tới giờ đi làm bữa trưa rồi.
Trong ba ngày liên tiếp, Diệp Du Nhiên rất nghiêm túc nấu nướng, mỗi ngày nhất định không được thiếu món bánh trứng nướng. Dọn dẹp vệ sinh còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả những người giúp việc được đào tạo chuyên nghiệp.
Vào buổi tối, khi Diệp Du Nhiên lại mang một đĩa bánh trứng thơm ngon vàng giòn đến cho Nam Cung Tước, tuy là anh đó giờ đều thích món bánh này, cũng không vui vểnh môi lên.
“Ba ơi, ba sao thế?” Giọng nói non nớt của Nam Cung Ngự phát ra từ máy tính. Diệp Du Nhiên ngạc nhiên. Anh ấy lại nói chuyện điện thoại video với con trai à? Thực sự là rất thường xuyên luôn đấy.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Nghĩ đến đó là một đứa trẻ có khuôn mặt thanh tú và dễ thương, cô đi vòng qua bên cạnh Nam Cung Tước, nhìn thấy một đứa trẻ tóc đen và mắt đen đang ngồi trên tấm thảm lông cừu, hai bàn tay nhỏ mỗi tay cầm một bàn chân trắng nõn mềm mại, dễ thương muốn bùng nổ!
Đôi mắt của Nam Cung Ngự sáng lên khi nhìn thấy cô: “Dì xinh đẹp.”
“Bé con còn nhớ dì à?” Diệp Du Nhiên ngạc nhiên hỏi. Rõ ràng trước đây cô mới chỉ gặp đứa trẻ này có một lần, thời gian còn chưa đầy hai phút, hơn nữa còn qua video. Không lẽ là khi gặp người nào cũng sẽ gọi là dì xinh đẹp hả?
Nam Cung Tước khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt đầy nhẹ nhõm: “Bảo bối, mau nói cho ba biết, con đã gặp cô ấy từ bao giờ thế?”
Trong đôi mắt to của Nam Cung Ngự hiện lên sự ranh mãnh: “Có lần dì xinh đẹp đến, daddy liền kêu bảo bảo đi nghỉ ngơi đi, con liền ghi nhớ.”
“Con nhớ thật sao?” Trong lòng của Diệp Du Nhiên tỏ ra háo hức cùng yêu thích trào dâng, khiến cô bất ngờ nhưng đồng thời cũng không nhịn được nở một nụ cười thật tươi, hết lời khen ngợi: “Bảo bảo, con thật thông minh!”
Nam Cung Ngự đắc ý hất cái cằm nhỏ lên: “Đương nhiên bảo bảo là thông minh nhất rồi!”
“Vậy daddy thì sao? Daddy không thông minh như bảo bảo à?” Nam Cung Tước cố tình trêu chọc cậu bé.
Diệp Du Nhiên vô cùng ngạc nhiên trước sự khác biệt của anh khi đối diện với con trai, trong lòng thầm nghĩ, anh thực sự là một người cha rất thương con, vậy nên yêu ai sẽ yêu cả tông ti họ hàng luôn ư? Hay là……
Hàng loạt suy nghĩ khác nhau cuộn trào trong lòng cô, nhưng ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi Nam Cung Ngự, sự yêu thích của cô dành cho cậu bé, cũng không hề suy giảm đi chút nào.
“Daddy, daddy thông minh hơn bảo bảo nhiều.” Nam Cung Ngự cong đôi môi nhỏ lại, rất không cam tâm mà nói. Đột nhiên đôi mắt đen thuần khiết của cậu bé lập tức thay đổi, rồi nói thêm: “Một chút thôi, daddy chỉ thông minh hơn bảo bảo một tí xíu mà thôi.”
“Chao ôi, bảo bảo còn dễ thương quá đi mất.” Diệp Du Nhiên nhìn hai ngón tay của cậu bé đang giơ ra so sánh khoảng cách, gần như là đứng cùng với nhau, thật sự đúng là có tí xíu thôi.
Nam Cung Ngự vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một người khác.
Tạ An Kỳ búi tóc cao ra sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng vừa phải, toát lên khí chất cao quý của một tiểu thư nhà giàu, cùng với dung mạo chói mắt của một minh tinh.
Tay cô ta ôm Nam Cung Ngự vào trong lòng ngực, cười nói: “Bảo bảo, con lại gọi điện video nói chuyện với daddy à?”
“Tôi đi qua đó trước.” Diệp Du Nhiên thức thời rời khỏi phòng, một gia đình ba thành viên nhà người ta đang nói chuyện, cô xuất hiện ở đây, không phải sẽ làm hỏng tình cảm của người ta sao?
Cô không muốn trở thành người phá hoại hôn nhân của người khác, và cũng không nỡ để trong mắt một đứa trẻ thuần khiết dễ thương như vậy xuất hiện nỗi đau được, nên cô nhanh chóng rời đi.
Tạ An Kỳ bất thình lình ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của cô, nhưng chỉ thấy Nam Cung Tước đang ngồi một mình trước máy tính. Cô ta kìm nén sự căng thẳng, rồi truy hỏi: “Tước, người vừa rồi là ai vậy?”
“Hỏi cái này để làm gì?” Nụ cười trên mặt Nam Cung Tước biến mất, anh lạnh lùng nhìn cô ta.
“Không phải, em chỉ là chưa gặp cô ấy bao giờ, không biết có phải là người giúp việc mới đến không.” Tạ An Kỳ cười dịu dàng, cao quý lại khoan thai, giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.
“Cũng đúng.” Nam Cung Tước nhàn nhạt nói hết, nhìn đứa con trai đang ngoan ngoãn trong tay cô ta nở nụ cười vỗ về, thản nhiên nói: “Tôi còn có việc, lần sau nói tiếp vậy.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Tạ An Kỳ đông cứng lại, cô ta cố tình đợi hai người họ nói chuyện video đến một nửa rồi mới bước vào, vậy mà Tước nói dứt là dứt à?!
Cô ta ôm chặt lấy cánh tay của Nam Cung Ngự, đè nén ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, dịu dàng trìu mến nhìn chăm chú người đàn ông đối diện, nhẹ giọng hỏi ý: “Tước, em nhớ anh rồi, chúng ta nói chuyện thêm một chút nữa nhé?”
“Bảo bối, chúng ta tạm biệt nha.” Nam Cung Tước vừa nói xong, đã tắt video.
“Daddy, tạm biệt.” Giọng của Nam Cung Ngự trở nên hơi yếu ớt hơn, trong đôi mắt đen như ngọc của cậu bé hiện lên một lớp sương mù: “Mami, đau quá.”
Tạ An Kỳ lạnh lùng nhìn cậu bé một hồi, mới buông tay đặt cậu bé xuống: “Ngoan, con tự mình chơi một lát đi, mami sẽ nói bảo mẫu tới canh chừng con.”
Sau khi cô ta bước ra khỏi phòng và dặn dò xong, thì gửi một tin nhắn cho Trần Vũ: Gửi cho tôi bức ảnh của cô Diệp đó ngay lập tức.
Trần Vũ nhận được tin nhắn, giơ tay tháo kính, cúi đầu lau chùi một hồi. Sau đó, đăng nhập vào máy tính, tìm kiếm thông tin của Diệp Du Nhiên, gửi bức ảnh khi cô và Nam Cung Tước gặp nhau lần thứ hai, mặc một chiếc váy màu đỏ đầy nóng bỏng.
Tạ An Kỳ hít một hơi thật sâu, nhấn vào mở bức ảnh. Sau khi nhìn qua một cái, cười mỉa mai rồi tắt máy.
Vừa này khi nghe tiếng, cô ta còn nghĩ đó là cô gái nào nữa chứ, hại cô ta xém tí nữa là lộ ra manh mối.
Hóa ra chỉ là loại phụ nữ thô tục chỉ cần giơ tay là bắt được cả nắm, loại phụ nữ này, qua một khoảng thời gian nữa, chắc chắn sẽ bị anh chán ghét thôi.
……
Mất gần một giờ đồng hồ, lúc này Diệp Du Nhiên đoán chừng rằng Nam Cung Tước và gia đình đã kết thúc cuộc gọi video rồi, mới mang một đĩa bánh trôi tròn tròn xinh xinh bước vào, mỉm cười nói: “Anh có muốn thử món này không? Bánh trôi mới làm, rất là tươi mới và ngon miệng đấy.”
Cô không tin, Nam Cung Tước thực sự chỉ ăn mỗi bánh trứng mà thôi.