Diệp Du Nhiên gọi lúc hội nghị vừa kết thúc nên anh bắt máy, Nam Cung Tước đang tựa trên ghế, nghe thấy lời cảm ơn từ cô, khóe môi hơi cong lên nhưng giọng vẫn lạnh lùng: “An phận chút cho tôi, dưỡng thương cho tốt.”
Mở ngăn kéo ra, ánh mắt anh nhìn bộ máy ảnh đầy đủ bộ phận, quyết định nếu Diệp Du Nhiên thể hiện tốt một chút, anh sẽ thưởng cho cô thứ đồ chơi này.
“Tôi sẽ dưỡng thương thật tốt, sớm khỏe lại, làm việc cho anh.” Diệp Du Nhiên trả lời theo anh, sau đó mới nhắc tới mục đích của cuộc điện thoại này: “Tôi nghe Nhiễm Nhiễm nói, Hàn Thiên Triết bị xử mười năm tù?”
“Ừm.” Giọng Nam Cung Tước hạ xuống, lạnh lùng nói: “Nếu cô cảm thấy trừng phạt này chưa đủ, tôi có thể kêu họ tăng thêm.”
“Đừng!” Diệp Du Nhiên nhanh chóng phủ nhận: “Đừng mà. Chính là bạn tôi cảm thấy trừng phạt này quá nặng, muốn hỏi anh có thể giảm nhẹ một chút không? Mười năm đối với một người từ nhỏ đã đi học, thật sự là quá nặng, đời người đều bị...”
“Đủ rồi!” Nam Cung Tước ngắt lời cô, cứng rắn nói: “Là cô cảm thấy trừng phạt này nặng, hay là bạn cô.”
“Tôi và bạn tôi đều thấy vậy.” Diệp Du Nhiên thành thật nói: “Nếu như anh có cách, hi vọng anh có thể giúp tôi giảm số năm xuống, để anh ta biết sai là được.”
Cảnh Đồng nắm chặt ngón tay, che lại sự thâm độc trong mắt, chỉ là giảm số năm, sao mà đủ?
Cô ta đặt tay lên mu bàn tay của Diệp Du Nhiên, nước mắt chảy không tiếng động nói: “Không thể miễn việc vào tù sao?”
Diệp Du Nhiên chưa kịp trả lời thì
đã nghe thấy Nam Cung Tước giễu cợt nói: “Cô nói thêm câu nữa, tôi sẽ kêu người khiến cậu ta tăng thêm một năm, giúp cậu ta nói mười câu, cậu ta ở trong tù cả đời cũng được đấy.”
“Cái gì?” Diệp Du Nhiên kinh ngạc hô lên, bị Cảnh Đồng cáu, cô không khỏi hỏi lại: “Việc này thật sự không có cách nào cứu vãn sao?”
Nam Cung Tước hừ một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Du Nhiên bất đắc dĩ để điện thoại di động xuống: “Cảnh Đồng, xin lỗi, tớ cũng bất lực.”
Cảnh Đồng khóc: “Cậu thực sự không thể cứu anh ấy sao? Chúng ta là bạn bè cậu nhẫn tâm vậy sao?”
Diệp Du Nhiên nghĩ đến trước đây cô ta gọi điện an ủi mình, giúp mình mượn máy ảnh, trong lòng cũng không đành. Nhưng Hàn Thiên Triết đúng là tự làm tự chịu, huống chi...
“Xin lỗi, vừa rồi cậu cũng nghe thấy đó, Nam Cung Tước nói được làm được, nếu tớ nói thêm nữa, anh ta thật sự có thể tăng thêm hình phạt cho Hàn Thiên Triết.” Diệp Du Nhiên lắc đầu. Rõ ràng Nam Cung Tước không muốn cô cầu xin cho Hàn Thiên Triết, cô nhiều lời cũng vô ích.
Hữu Nhiễm Nhiễm cũng phụ họa: “Cảnh Đồng, loại đàn ông cặn bã như Hàn Thiên Triết không đáng, cậu nghĩ những chuyện anh ta làm với Du Nhiên xem, cậu cần gì phải đau lòng cho anh ta! Trường của chúng ta nhiều tài tử trai đẹp như vậy....”
“Cậu không hiểu!” Cảnh Đồng cắt đứt lời cô ấy, nhìn thẳng Diệp Du Nhiên: “Cậu không buông tha cho Hàn Thiên Triết đúng không?”
Hữu Nhiễm Nhiễm cũng tức giận nói: “Đúng, là tớ không hiểu! Cái gì gọi là Du Nhiên không buông tha cho Hàn Thiên Triết? Cậu có bản lĩnh thì đi mà rống với Nam Cung Tước đi, đi đi, chúng tớ sẽ không ngăn cậu!”
Cảnh Đồng liếc nhìn cô ấy, dùng ngón cái lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Diệp Du Nhiên, máy ảnh trước đó tớ cho cậu mượn đâu? Ngày trả là ngày mốt rồi, trường học đang cần gấp, hãy trả lại cho tớ.”
Hữu Nhiễm Nhiễm sửng sốt hỏi: “Máy ảnh gì?”
Diệp Du Nhiên mấp máy môi áy náy nói: “Xin lỗi, máy ảnh kia, đã bị dì Trương làm hư rồi, tớ sẽ mua cái mới trả lại cho cậu.”
Trong mắt Cảnh Đồng lóe lên sự lạnh lẽo, cô ta biết nó hư rồi, máy ảnh vốn đã hư, sao có thể xài được?
Vốn muốn dùng việc này để Diệp Du Nhiên nợ một nhân tình, làm cô ta có tình cảm sâu đậm với mình, nhưng bây giờ...
Cô ta cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Cậu lại làm hư rồi? Đây là đồ của trường học! Xin lỗi không có chút tác dụng nào, sớm của cậu là khi nào, một năm hay hai năm?”
Hữu Nhiễm Nhiễm trừng mắt với cô ta: “Đều là bạn bè, phải thúc giục vội vã vậy sao? Chỉ có hai ngày thôi, cậu không thể kéo dài thời gian với bên trường sao? Tớ tin Du Nhiên sẽ sớm chuẩn bị.”
“Ha ha.” Ánh mắt Cảnh Đồng tối lại, oán hận trong lòng nổi lên như măng mọc sau cơn mưa, cô ta nhìn Diệp Du Nhiên chằm chằm: “Cậu giúp Thiên Triết, tớ giúp cậu kéo dài thời gian.”
Diệp Du Nhiên kiên định lắc đầu: “Xin lỗi, tớ thật sự không giúp Hàn Thiên Triết được.” Cô có thể gọi điện thoại cho Nam Cung Tước đã là giới hạn lớn nhất. Nếu nhiều hơn cô sẽ không hy sinh vì Hàn Thiên Triết.
“Được được được! Vậy dựa theo thời gian đã hẹn, ngày mốt cậu hãy trả máy ảnh lại cho tớ.” Cảnh Đồng nói xong cầm túi của mình rồi đứng dậy rời đi.
Hữu Nhiễm Nhiễm không rõ sao mọi chuyện lại trở nên thế này, nhìn Cảnh Đồng đi ra khỏi phòng bệnh, sững sờ nói: “Cậu ấy vì Hàn Thiên Triết mà trở mặt thành thù với cậu sao?”- đọc và nghe truyện trên app TYT
Diệp Du Nhiên kéo chăn lên: “Không thể nói như vậy, dù sao tớ không giúp cậu ấy là thật, máy ảnh trả đúng hạn cũng là chuyện nên làm. Cảnh Đồng chỉ là tức giận mà thôi.”
Hữu Nhiễm Nhiễm nhún vai: “Tớ thật sự không cảm thấy cậu ấy chỉ tức giận với cậu đâu, mà giống như muốn cắt đứt với cậu đấy.”
Diệp Du Nhiên mím môi thấp giọng nói: “Tớ sẽ không vì Hàn Thiên Triết mà cầu xin Nam Cung Tước đâu.”
“Tớ hiểu mà, là do Cảnh Đồng yêu cầu quá đáng.” Hữu Nhiễm Nhiễm không chút suy nghĩ nói. Bản thân Diệp Du Nhiên đã rơi vào khốn cảnh cũng không đi cầu xin Nam Cung Tước giúp đỡ, huống chi còn là người đã làm cô bị thương.
Hai người lại nói chuyện một hồi, đến lúc Diệp Du Nhiên không che giấu được sự mệt mỏi, Hữu Nhiễm Nhiễm mới dặn cô nghỉ ngơi rồi rời đi.
Diệp Du Nhiên nằm một mình trên giường, làm thế nào cũng ngủ không được.
Lúc cô tỉnh lại thực ra là do nằm mơ thấy đêm đầu kia của mình.
Hay là những hình ảnh cô cố gắng quên đi, nhưng không thể quên được.
Ngón tay Diệp Du Nhiên nắm chặt ga giường, không biết có phải là ảo giác hay không, lần này bởi vì hình ảnh không còn rời rạc mà cô luôn cảm thấy vóc người của người đàn ông kia rất quen thuộc.
Nhưng cô nghĩ đến đầu cũng đau vẫn nghĩ không ra, người đàn ông đó rốt cuộc là ai!
Diệp Du Nhiên tức giận đấm lên giường, ngồi dậy. Nghĩ đến chuyện máy ảnh, cô chỉ có thể vứt những vấn đề khiến mình hoang mang đã lâu qua một bên.
Ôm sự phức tạp trong lòng mà đi tới tập đoàn Nam Cung, Diệp Du Nhiên thuận lợi đi tới tầng hai mươi, gặp Trần Vũ trước.
“Thư ký Trần, tôi có thể xin anh giúp một chuyện không?” Diệp Du Nhiên hít sâu một hơi, giọng nói vẫn có chút khàn.
Trần Vũ không trả lời ngay mà hỏi lại: “Cô Diệp, cô cần tôi giúp gì?”
“Chính là có thể cho tôi mượn một trăm ngàn không.” Giọng Diệp Du Nhiên ngày càng thấp, đầu không tự chủ được mà cúi thấp, không dám nhìn vào Trần Vũ.
“Cô thiếu tiền thì nói với tổng giám đốc, ngài ấy sẽ cho cô.”
“Chuyện này không thể nói cho anh ấy biết.” Diệp Du Nhiên lắc đầu mạnh, hỏi lần nữa: “Anh có thể cho tôi mượn tiền không?”
Trần Vũ nhìn thấy cô cần gấp, ánh mắt sáng tỏ không để lại dấu vết: “Một trăm ngàn đối với tôi mà nói không phải con số nhỏ, có thể biết cô cần để làm gì không?”
Diệp Du Nhiên không muốn nói chuyện máy chụp hình, nhưng Trần Vũ nói có lý, nếu cô không nói sao người ta yên tâm cho cô vay tiền chứ?