Diệp Du Nhiên thấp thỏm cúi đầu, nên không thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Trần Vũ, cũng không thấy được động tác anh ấy làm sau lưng mình kia.
Cái cằm đột nhiên bị người ta nắm lấy, bị ép ngẩng đầu, Diệp Du Nhiên nhìn thấy chính là lồng ngực màu lúa mì không cài hai cúc áo, đường vân rõ ràng, tựa như tự nhiên toát ra vẻ mê hoặc, hấp dẫn tầm mắt của cô.
“Cô vậy mà rẻ tiền như vậy!” Nam Cung Tước cười lạnh một tiếng, nghiêng người vung tay.
Người phụ nữ này cũng không hơn gì, ra vẻ thanh cao đơn thuần, một lúc sau đã lộ ra mặt thật.
Tiếp cận anh vẫn là vì tiền! Không chiếm được chỗ này của anh nên ra tay chỗ Trần Vũ, ha ha.
Âm điệu lạnh lùng, giọng nói tà mị, sức quyến rũ kinh người, có thể đốn tai người khác. Nội dung câu nói lại khiến sắc mặt Diệp Du Nhiên trở nên tái nhợt.
Thuận theo sức lực của Nam Cung Tước, gương mặt nghiêng qua một bên, trên cằm truyền đến sự đau nhức, Diệp Du Nhiên lại hoàn toàn không quan tâm
Rẻ tiền?
Cô vay tiền Trần Vũ không quen biết là không nên. Nhưng trong mắt Nam Cung Tước vậy mà tới trình độ rẻ tiền này sao?
“Thư ký Trần, liên lụy tới anh, thật xin lỗi. Anh xem như tôi chưa nói lời này đi.” Diệp Du Nhiên cúi người thật sau, quay người muốn đi.
Đã như vậy thì cô không mượn là được.
Nam Cung Tước lên tiếng níu giữ cô, ánh mắt che lấp: “Không phải cô cần máy ảnh sao?”
Anh nắm chặt tay Diệp Du Nhiên, giống như kìm sắt, trong lồng ngực như có ngọn lửa gai góc đang mãnh liệt thiêu đốt.
Dáng vẻ lúc người phụ nữ này vay tiền Trần Vũ với lúc đầu vay tiền trong văn phòng anh sao mà giống nhau thế? Thì ra ánh mắt kiên cường không khuất phục, trong veo và tinh khiết của nai con thấp thỏm yếu đuối này có thể dùng với bất cứ ai.
Lửa giận trong lòng Nam Cung Tước bỗng cháy hừng hực, con người màu đen đáng sợ như satan: “Chỗ này của tôi có thứ cô muốn, chỉ cần cô…” Anh ngừng một chút, có chút thú vị nhìn phản ứng của Diệp Du Nhiên, trong con ngươi đen nhánh thì càng ngày càng lạnh lẽo.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Diệp Du Nhiên giật mình sợ hãi giãy dụa, cô không muốn nghe điều kiện của Nam Cung Tước nói, đó chắc chắn là điều kiện đẩy cô xuống địa ngục, cô không muốn nghe, không đồng ý.
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trần Vũ, muốn xin anh ta giúp đỡ.
Nhưng mà nơi đó đã sớm không có ai, lúc Nam Cung Tước đến gần, Trần Vũ đã nhanh trí rút lui.
Diệp Du Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Ngài Nam Cung, tôi không cần máy ảnh hay tiền của anh, xin anh thả tôi đi đi.”
Ngón tay Nam Cung Tước dằn trên ánh mắt cô, dùng thêm sức một chút, dường như muốn chụp lấy đôi mắt anh thấy xinh đẹp kia nhưng không nên xuất hiện trên người Diệp Du Nhiên.
Nghe thấy cô từ chối, sau đó ngón tay anh bắt lấy một đầu tóc dài bóng loáng mềm mại kia, ép Diệp Du Nhiên mở to mắt nhìn mình: “Cô không quan tâm máy ảnh của tôi, chỉ cần Trần Vũ?”
“Không, tôi không cần cả hai anh.” Diệp Du Nhiên lắc đầu tới nỗi da đầu cũng bị kéo tới đau đớn, nhưng không định ngừng lại, cô cố gắng tỏ vẻ mình không đồng ý.
Ánh mắt thâm sâu như hố sâu liếc nhìn cô hồi lâu, anh bỗng nhiên cúi đầu chuẩn xác chiếm lấy đôi môi đỏ thắm ấy. Trước khi Diệp Du Nhiên phản kháng, hung hăng xé rách một chút, mùi máu tươi tràn ra, hơn nữa anh cũng không muốn rời khỏi.
Sau khi tách khỏi nụ hôn, Nam Cung Tước cũng đi vào văn phòng.
Cánh cửa bị đóng lại bởi một lực lớn mà vang lên, hơn nữa còn có giọng nói to rõ của anh: “Cút cho tôi!”
Diệp Du Nhiên ngẩn người, quả quyết rời khỏi theo phương hướng ngược lại.
Trong sảnh lớn, Diệp Tranh dưới chỉ dẫn của nhân viên lễ tân đi vào thang máy, ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Diệp Du Nhiên, anh dừng bước, nhận lấy thẻ đen trong tay nhân viên lễ tân, ra hiệu tự mình đi.
Nhân viên lễ tân thức thời rời khỏi, chờ Diệp Du Nhiên đến gần, Diệp Tranh lên tiếng nói: “Cô Diệp.”
Lời của anh ta ngắn gọn trước sau như một, giọng nói rất có lực xuyên thấu, dường như có thể trực tiếp chấn động màng nhĩ.
Diệp Du Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu, lúc nhận ra anh ta, cố ra vẻ mạnh mẽ gượng cười: “Anh cả Diệp, là anh à.”
“Ừ.” Diệp Tranh khẽ vuốt cầm, nhìn chăm chú đôi mắt đen của cô dường như có vẻ kỳ lạ.
Lặng lẽ không đối mặt một lát, Diệp Du Nhiên phá vỡ sự im lặng trước, cô dịch ra một bước, nhường đường: “Anh cả Diệp có việc gì với ngài Nam Cung sao? Em sẽ không quấy rầy.”
Diệp Tranh không nhúc nhích, anh ấy đứng thẳng, như cây tùng như mỏm núi đá.
Diệp Du Nhiên chờ một lát, thấy anh ấy không có ý định đi trước thì cô chỉ đành nói: “Em còn có chút việc, đi trước một bước.”
“Có chuyện khó khăn có thể tìm anh.” Lúc cô đi lướt qua người, Diệp Tranh bỗng nhiên nói. Giọng nói không lớn, nhưng có vẻ như nặng hơn ngàn cân, khiến người ta có cảm giác an toàn đáng tin.
Hốc mắt Diệp Du Nhiên nóng lên, xém chút nói ra hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Cô cắn môi một cái, miệng vết thương tràn ra tia máu, vị ngai ngái tràn đầy trong miệng, cô trấn tĩnh nói: “Em biết.”
“Ừ.” Sau khi Diệp Tranh khẽ vuốt cằm thì anh ấy nhấc chân rời đi, tiếng bước chân nặng nề giẫm trên mặt đất.
Diệp Du Nhiên nghe âm thanh này, không tự chủ quay đầu nhìn một cái. Bóng lưng rộng lớn phía sau gầy gò nhưng có cảm giác rất có sức, dường như có cảm giác có thể gánh vác tất cả, mang cho cô một cảm giác quen thuộc…
Rõ ràng người chưa từng gặp, tại sao lại quen thuộc như vậy…
Vì sao lại cảm thấy quen thuộc?
Diệp Du Nhiên suy nghĩ miên man, chẳng lẽ Diệp Tranh chính là người đàn ông muốn lần đầu của cô đó?
Suy nghĩ này đột nhiên nảy sinh trong lòng, Diệp Du Nhiên bỗng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng phía sau của Diệp Tranh, lúc ngẩn ngơ, cô so sánh người đó với người trong tâm trí cô.
Đáp án có được chính là vóc người cũng đẹp như vậy…
Hình như chính là anh ấy.
“Anh cả Diệp.” Diệp Du Nhiên nhấc chân đuổi theo một bước, lại miễn cưỡng ngừng tại chỗ, sau khi đuổi theo hỏi ra câu trả lời khẳng định thì có thể như thế nào?
Diệp Tranh ngừng bước, quay đầu nhìn về phía cô.
Diệp Du Nhiên miễn cưỡng cười: “Cảm ơn anh đã giúp tôi trong buổi khiêu vũ hôm đó.”
“Không có gì.” Diệp Tranh dứt lời, chờ thêm một lát, không thấy cô nói nữa thì quẹt thẻ thang máy bên cạnh.
Diệp Du Nhiên trơ mắt nhìn anh ấy tiến vào thang máy, sững sờ trong chốc lát, cô vỗ mặt, cũng cất bước đi ra ngoài.
Đối với cô mà nói, việc gấp bây giờ là chuyện máy ảnh. Về phần Diệp Tranh… Có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa sau khi xảy ra quan hệ với Nam Cung Tước, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ với cơ thể không sạch sẽ này sẽ tìm được người yêu hay lấy chồng.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cô muốn thử một lần thẳng thắn với trường học, còn mấy cái khác trước đó thì sau này lại từ từ xem có hiệu quả hay không.
Mà cách này là cách duy nhất trước mắt cô nghĩ được.
Nghĩ xong liền làm, lúc này Diệp Du Nhiên đón xe tới trường, tìm giáo viên khoa biên đạo. Một bên khác, Diệp Tranh ròng rã một tiếng ngồi bất động trong phòng khách trước khi được Trần Vũ thông báo cậu Tước đã đến công ty.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Nam Cung Tước khép laptop lại, cũng tắt đoạn video giám sát anh xem không chỉ một lần đi.
Vẻ mặt anh không tốt nhìn Diệp Tranh, trong ánh mắt màu đen trừ dò xét ra còn có sự thù địch che giấu.
Người phụ nữ đáng chết, dám trốn anh không nói, còn si ngốc nhìn bóng lưng Diệp Tranh nửa ngày, dáng vẻ người đàn ông này lại không đẹp hơn anh.