Lúc Nam Cung Tước vui vẻ có thể cho cô một công việc, lúc không vui vẻ thì nói một cách câu sa thải, cô không muốn đang ở giữa không trung thì bị đánh rơi!
Diệp Du Nhiên biết rõ rằng mình không muốn làm bèo lục bình không rễ chỉ biết dựa vào Nam Cung Tước.
Huống hồ, một công việc tốt đối với Nam Cung Tước chỉ là chuyện một câu nói, nhưng đối với cô mà nói lại là một lần thiếu nợ Nam Cung Tước, không khác gì đang là một người tự do lại tự mình đeo lên một vòng gông xiềng.
Chuyện này, cô tuyệt đối không đồng ý!
Nam Cung Tước liếc mắt liền biết được lo lắng của cô, cười nhạo một tiếng: “Tôi đã đã lấy một phần tiền của cô rồi, cô muốn hay không thì tùy.”
Lông mày Diệp Du Nhiên cau lại: “Anh làm cái gì?” Không phải là lại phá hủy công ty nhà họ Diệp rồi chứ? Lần này vẫn có liên quan đến trại trẻ mồ côi?
Cô nghĩ như thế, trên trán rịn ra một mảng mồ hôi, cảm giác lưng phát lạnh.
Nam Cung Tước vuốt cuốt cắt cắt điếu xì gà, nhìn cô như nhìn vào con mồi rơi vào bẫy: “Tôi chụp lại thẻ căn cước của cô.”
“Anh chụp lại thẻ căn cước của tôi?” Diệp Du Nhiên không dám tin hỏi lại một câu, rồi nhanh chóng cầm lấy túi để ở đầu giường tìm kiếm.
Nhưng mà bất kể là trong ví tiền hay trong ba lô đều không có gì! Ngay lúc cô không biết, Nam Cung Tước đã lấy đi giấy tờ chứng minh thân phận quan trọng nhất của cô!
Diệp Du Nhiên tức giận đến mức cả người phát run, cảm giác mê man truyền đến, cơ thể nhoáng một cái suýt chút nữa ngã ngửa.
Khó trách Nam Cung Tước bỗng nhiên đối xử với cô tốt như vậy, cho cô máy ảnh mà không có điều kiện gì, còn đút cơm cho cô! Tội nghiệp cô lúc đó còn cảm thấy cảm động…
Hoá ra tất cả đều là vì trêu đùa cô!
“Coi tôi là đồ ngu, đùa nghịch trong tay như vậy rất vui vẻ sao?” Diệp Du Nhiên quát lớn cầm gối ném về phía Nam Cung Tước, chỉ hận không thể tóm anh lại xé nát.
Ánh mắt Nam Cung Tước dừng lại, nhẹ nhàng tránh được cái gối ném đến, cầm điếu xì gà trong tay, giọng anh lạnh lùng nói: “Bây giờ ngoại trừ tập đoàn Nam Cung, chắc chắn sẽ không có công ty của dòng họ nào cần cô nữa.”
Diệp Du Nhiên phẫn hận nhìn anh chằm chằm, bàn tay nắm chặt đến mức ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến cũng làm cho đầu óc đang choáng váng của cô tỉnh táo hơn một chút: “Anh đừng ảo tưởng! Kể cả không có công ty nào muốn tôi, tôi cũng sẽ không gia nhập tập đoàn Nam Cung, chịu sự sắp xếp của anh!”
Lông mày Nam Cung Tước nhíu chặt vào một chỗ, cảm giác vô cùng khó hiểu đối với phản ứng của Diệp Du Nhiên. Anh không chê người phụ nữ này không đủ năng lực, thương lượng cho cô đi cửa sau, vậy mà người phụ nữ này lại từ chối như thế!
Nhưng không phải là do cô không đồng ý!
“Đừng quên chuyện cô đồng ý với tôi.” Ném xì gà xuống đất, nhấc chân lên nghiền nát, ánh mắt anh nham hiểm tàn nhẫn: “Nếu thứ hai không thấy cô thì tôi sẽ để trại trẻ mồ côi kia biến mất khỏi thế giới này.”
Uy hiếp kiểu này không phải chỉ được dùng một lần, sớm đã không còn gì mới mẻ. Nhưng trại trẻ mồ côi là nơi quan trọng nhất với Diệp Du Nhiên, dùng bao nhiêu lần vẫn có tác dụng!
Cô bất lực xụi lơ trên giường, bị ép buộc đem tất cả sự phẫn hận và không cam lòng đè nén xuống, giống như thiên thần gãy cánh, không có sức lực làm gì, chỉ có thể mặc cho người khác chơi đùa.
Nam Cung Tước nhìn cô một chút, ánh mắt lương bạc nhìn qua giao diện điện thoại di động của cô, trầm giọng nói: “Tôi sẽ giải quyết chuyện trường học cho cô, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Diệp Du Nhiên thật thà nằm trên giường, không phản ứng lại anh một chút nào, giống như không hề nghe thấy gì. Cho đến tận sau khi anh đi một lúc lâu, kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, trên mặt cô mới đột ngột chảy ra hai hàng nước mắt trong im lặng.
Một tuần trôi qua rất nhanh, buổi sáng cuối tuần, thím La sau khi Diệp Du Nhiên trở về từ vườn hoa, cười nói với cô: “Bác sĩ Lâm nói sức khỏe cô đã hồi phục rất tốt, có thể xuất viện rồi.”
“Vâng.” Diệp Du Nhiên sao cũng được gật đầu.
“Buổi chiều đúng lúc có thể dọn dẹp chuẩn bị một chút, ngày mai cô có thể đi đến công ty với cậu chủ.” Giọng thím La nhẹ nhàng, cũng muốn làm cho tâm trạng cô tốt hơn một chút.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Cơ thể Diệp Du Nhiên không có vấn đề gì nhưng tinh thần của cô có thể nhìn ra được cũng không tốt giống như trước kia, cảm giác chưa thể thoát ra khỏi bóng đen vậy. Đối với chuyện này thím La vô cùng lo lắng, nhưng mà cô rất phối hợp với bác sĩ Lâm trong phương án trị liệu chỉ là không thể vui vẻ nổi.
“Vâng, tôi biết rồi.” Vẻ mặt Diệp Du Nhiên vẫn lãnh đạm, mắt không một gợn sóng.
Thím La bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi sẽ bắt đầu thu dọn hành lý, cô có gì cần chào tạm biệt bạn bè thì có thể nói với các cô ấy một câu.”
“Vâng.” Diệp Du Nhiên giúp bà dọn dẹp, nhưng cũng không nói nhiều hơn câu nào.
Buổi tối, lúc đến giờ ăn cơm, Nam Cung Tước tâm tình rất tốt trở về biệt thự. Diệp Du Nhiên vừa trở về, anh đã ngay lập tức biết tin.
“Thím La, tối nay ăn gì vậy?” Khó có lúc anh hào hứng hỏi, anh có hơi nhớ bánh mì nướng trứng của người phụ nữ kia.
Thím La đoán được tâm tư của anh, nở một nụ cười: “Cậu chủ, cô Diệp đang nghỉ ngơi.” Cho nên bữa tối này cô cũng không tham gia.
“Hửm?” Nam Cung Tước phun ra một âm tiết, âm cuối hơi cao lên, tâm tình đang tốt bỗng nhiên vỡ nát.
Thím La vội vàng nói: “Cậu chủ nhỏ lúc chiều muốn gọi điện cho ngài, bây giờ còn mười phút nữa mới đến giờ cơm cậu có muốn nói chuyện với cậu ấy một lát không?”
“Hôm nay thằng bé online sớm như vậy sao.” Nam Cung Tước cảm thán một câu, trong giọng nói có vẻ có chút ấm áp: “Tôi đi xem qua một chút.”
“Cậu chủ nhỏ sáu giờ sáng đã dậy rồi.” Thím La cũng cười ha ha nói, nhìn anh đi lên lầu rồi qua người đến khách phòng của Diệp Du Nhiên, gõ cửa phòng một cái.
Diệp Du Nhiên vốn không buồn ngủ lắm, nghe được tiếng gõ cửa thì ngồi dậy: “Tôi ra bây giờ đây.”
Không ngoài dự đoán của cô, hẳn là Nam Cung Tước đã về. Mặc dù đã một tuần trôi qua không gặp nhưng cô thật sự còn chưa chuẩn bị thật tốt tâm lý để đối mặt với anh.
Nhưng hiển nhiên là cô không thể trốn tránh được.
Diệp Du Nhiên sửa soạn đơn giản một chút, lúc ra đến phòng khách, bọ thím La nhét vào tay một cái khay, phía trên là một cốc cà phê thơm nồng đậm với đường phèn và sữa bò.
“Cô Diệp, nhờ cô một chút, cậu chủ chắc là đang ở trong phòng sách.” Thím La cười híp mắt nói, rất tích cực tạo cơ hội cho hai người ở chung.
Diệp Du Nhiên mặt đối mặt với bà nửa ngày mới đưa tay lên nhận khay, thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa lên cho anh ấy.”
Bên ngoài phòng sách, Trương Thành và mấy tên vệ sĩ trông coi lần này không ai ngăn cản Diệp Du Nhiên, sau khi gõ cửa thì để cho cô đi vào.
“Ngài Nam Cung, đây là cà phê thím La pha cho anh.” Diệp Du Nhiên đặt cái khay xuống, giọng lạnh lùng nói, không có một chút suy nghĩ tranh công nào.
Không đợi Nam Cung Tước lên tiếng, cô đã quay người muốn đi. Trong máy tính cũng rất đúng lúc truyền đến giọng nói đầy vẻ non nớt của Nam Cung Ngự: “Bố, là chị gái xinh đẹp sao?”
Nghe giọng nói chờ mong đó, Diệp Du Nhiên chân đã bước lệch trọng tâm bỗng nhiên bước trở lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Bảo bối đúng là rất thông minh.” Nam Cung Tước khen một câu, giương mắt nhìn về phía Diệp Du Nhiên, giọng lạnh đi hai phần, “Con trai tôi nhớ cô, đến đây nói chuyện với thằng bé một chút đi.”
Diệp Du Nhiên bất mãn với giọng điệu ra lệnh của anh nhưng nghĩ đến thằng bé đang yêu như thiên thần nhỏ. trong lòng cô bỗng run lên. không hiểu sao không thể từ chối được.
Đi đến bên cạnh Nam Cung Tước, cô ôn nhu chào hỏi: “Bảo bảo, là chị đây nha.”
“Chào chị gái xinh đẹp ạ, Bảo Bảo nhìn thấy dù nên rất vui nha.” Khoé môi Nam Cung Ngự nhếch lên thật cao, cho cô nhìn thấy một nụ cười đầy thân mật.
Nhưng mà cậu bé lại hỏi ra vấn đề làm cho Diệp Du Nhiên vô cùng luống cuống.
“Chị gái xinh đẹp ơi, sao lúc nào chị cũng ở cùng một chỗ với bố vậy ạ?