Diệp Du Nhiên duy trì động tác trước khi Thím La rời đi, nghe thấy tiếng bước chân, cô nhẹ giọng nói: “Thím cứ đặt ở trên bàn, lúc nào cháu khát sẽ uống.”
Cô xõa mái tóc đen như thác nước trên vai, một phần đung đưa theo làn gió, lúc này trông cô thật xứng với bốn chữ tóc dài tung bay.
Lệ Vinh Vũ vừa đến nhìn thấy cảnh này ánh mắt liền lóe lên, bước nhanh hơn, ngồi xuống đối diện: “Cô Du Nhiên, tôi không phải người hầu của nhà Nam Cung Tước. Tuy nhiên, tôi rất tình nguyện khi được phục vụ các người đẹp.” Anh ta búng ngón tay, khiến nụ cười trên môi càng trở nên lưu manh ngỗ ngược.
Diệp Du Nhiên cau mày, vốn không thích kiểu nói năng tùy tiện của anh ta, cũng không muốn chiều theo ý bạn của Nam Cung Tước nên nhấn mạnh: “Chúng ta không quen, cứ gọi tôi là Diệp Du Nhiên.”
Lệ Vinh Vũ sờ sờ mũi, cười nói: “Vậy tôi sẽ gọi là người đẹp, đây là cái tên người xa lạ có thể dùng được.” Nói xong, anh ta chớp chớp đôi mắt đào hoa kia, đúng là phong lưu thành tính.
Lông mày Diệp Du Nhiên nhíu chặt hơn: “Du Nhiên.” So với cách gọi người đẹp, cô thà nghe xưng hô trước kia, vì dù sao nó cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Lệ Vinh Vũ nở nụ cười tươi hơn, anh ta nói đùa: “Du Nhiên, em không nghĩ rằng từ” người đẹp” là thích hợp với em hơn sao?”
Giữa những khối sáng nhỏ bị ánh nắng vàng chiếu xuống, Diệp Du Nhiên, với mái tóc dài, mặc đồ trắng tinh khôi và khuôn mặt mộc mạc, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa của một người phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt là khí chất điềm đạm khiến anh ta càng muốn ngắm nghía.
Diệp Du Nhiên quay đầu đi, không muốn cùng anh ta tiếp tục nói về chủ đề ngớ ngẩn này.
Lệ Vinh Vũ chống một tay lên bàn, cúi người về phía trước, buồn cười nói: “Tôi nói với Tước một tiếng, em theo tôi, thế nào?”- đọc và nghe truyện trên app TYT
“Đùa à?” Diệp Du Nhiên quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Cho dù giải quyết xong chuyện của cô nhi viện, cô cũng sẽ không để cho mình rơi từ miệng cọp sang đến miệng của con sói.
Lệ Vinh Vũ lắc ngón tay: “Không! Không, xin hãy tin tôi, tôi luôn thành kính thưởng thức vẻ đẹp của cô Du Nhiên.” Anh ta đưa ngón tay về phía trước và di chuyển về phía những sợi tóc của Diệp Du Nhiên .
Diệp Du Nhiên đột nhiên hất tay anh ta ra, dùng sức trừng mắt nhìn anh ta, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì để bày tỏ cảm xúc của mình.
“Cô làm sao vậy?” Xa gần có một giọng nói trầm đục vang lên, hai người cùng lúc quay đầu lại nhìn thấy Nam Cung Tước sải bước đi tới.
“Tước, cậu đã về rồi.” Lệ Vinh Vũ hờ hững thu tay lại và mỉm cười chào. Diệp Du Nhiên mím môi không nói lời nào.
Nam Cung Tước đến bên bàn, ngồi xuống giữa hai người họ, liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Lệ Vinh Vũ, ghét bỏ nói: “Cậu không có việc gì sao mà chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Một nụ cười thâm thúy hiện lên trên khóe môi Lệ Vinh Vũ: “Có lẽ là để nhìn người đẹp đi.” Chuyến đi của anh ta thực sự không vô ích. Nhìn người đẹp thì không nói, nhưng cũng xác định được suy đoán của mình.
Nam Cung Tước hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy Diệp Du Nhiên trong tay, như muốn thể hiện quyền sở hữu, hơi hất cằm lên: “Đám bạn gái của cậu không dưới hai con số còn chưa đủ nhìn sao?”
Lệ Vinh Vũ suy sụp: “Mẹ kiếp, đừng có nói nhảm! Bạn gái của tôi đang ở đâu còn không rõ đây này.” Có đúng là anh em không thế? Người đẹp đang ở trước mặt mà.
“Du Nhiên, tôi nghiêm túc đấy, em nghĩ sao về tôi ...” Anh ta còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Tước dùng ánh mắt sắc như dao lia tới, anh ta ngừng nói đồng thời nghe thấy tiếng đuổi khách.
“Ở đây không có bữa trưa của cậu, đi càng sớm càng tốt.” Nam Cung Tước bóp bóp ngón tay, khó chịu nói.
Lệ Vinh Vũ sao có thể muốn rời đi?
Anh ta chớp chớp đôi mắt đào hoa, rạng rỡ nhìn Diệp Du Nhiên: “Không sao đâu, sắc đẹp cũng có thể làm no bụng..”
Lời còn chưa nói xong, Trương Thành đột nhiên xuất hiện, xốc cổ áo Lệ Vinh Vũ cầm lên: “Cậu Vinh Vũ, mời đi.”
“Tôi đi đây, Tước, cậu có hay không có làm ra chuyện này?” Lệ Vinh Vũ tròn mắt kinh ngạc, nhìn Nam Cung Tước. Nếu không có chỉ thị của anh, Trương Thành đâu dám làm chuyện này?
Nam Cung Tước trực tiếp lạnh lùng nhìn anh ta: “Cút đi, sau này tôi không ở đây, cậu ta không được phép vào.”
“Vâng ạ.” Trương Thành nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, lôi kéo người đi.
Lệ Vinh Vũ nhận ra chuyện mình rời đi là không thể cứu vãn được, vì vậy anh ta kéo khóe miệng không nói lên lời, nhìn Nam Cung Tước một cái nhìn “vì sắc quên nghĩa”, nói với Trương Thành: “Tôi tự đi.”
Trương Thành buông tay, anh ta sửa sang quần áo nhàu nát, buộc phải rời đi.
Diệp Du Nhiên nhìn tất cả những thứ này với đôi mắt lạnh lùng, khi Lệ Vinh Vũ biến mất trong góc, cô khó nhọc giãy dụa: “Buông tôi ra!”
Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô một cái, buông ra, lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng để tôi nhìn thấy em dụ dỗ đàn ông khác.”
Lúc này, thím La bưng tới ba ly nước trái cây, mơ hồ nghe được anh nói cái gì, liền lặng lẽ xoay người rời đi.
Cô tức giận đến nỗi các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Du Nhiên gần như biến dạng khi nghe thấy lời của Nam Cung Tước: Cô đã quyến rũ Lệ Vinh Vũ ?
Cô nhẫn nhịn, nhưng vẫn không có bộc lộ cảm xúc: “Nam Cung Tước, anh ghen tị với bạn bè sao? Thật nực cười!”
Nam Cung Tước hừ lạnh, vươn tay nhéo nhéo cằm của cô: “Có rất nhiều phụ nữ so với em còn xinh đẹp hơn, em cho rằng em xứng với tôi cùng Vinh Vũ?”
Lồng ngực Diệp Du Nhiên lên xuống kịch liệt, nhìn chằm chằm vào anh, sau đó cô dừng lại một lúc lâu: “Buổi chiều tôi đi làm.” Nam Cung Tước ở đây thì không thể phá vỡ tình trạng khó khăn này, cô sẽ tìm cách chú ý đến dự án đó, tốt nhất là cô có thể tham gia.
Ngoài ra, cô phải dành thời gian đến trại trẻ mồ côi và nói với trưởng khoa về tình huống này, và xem liệu bà ấy có thể tìm ra giải pháp ở đó không.
“Không.” Nam Cung Tước dứt khoát từ chối: “Sức khỏe em không tốt, em cần nghỉ ngơi.” Khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khô ráp của Diệp Du Nhiên đều cho thấy tình trạng cơ thể của cô. Anh sẽ không cho phép cô đi làm vào lúc này.
Diệp Du Nhiên đứng thẳng vai, ngoan cố nhìn anh: “Tôi hiểu rõ thân thể của tôi.”
Hít một hơi thật sâu, cô nhếch môi thẳng thắn nói: “Tôi không muốn mất tháng lương đầu tiên. Đừng lo lắng, tôi sẽ không cản trở công việc đâu.” Lý do được đưa ra là để che giấu mục đích thật sự và để làm Nam Cung Tước đồng ý với yêu cầu của cô.
Tuy nhiên, Nam Cung Tước đã phá vỡ yêu cầu đi làm vào buổi chiều chỉ bằng một lời nói.
“Tiền lương sẽ gửi cho em đủ.” Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Nếu em nói thêm, tôi sẽ trừ tiền lương một ngày của em .”
Diệp Du Nhiên nghiến răng căm tức nhìn anh: “Vậy thì khi nào tôi có thể đi làm?”
“Em có việc gấp cần đến công ty?” Ánh mắt thăm dò của Nam Cung Tước rơi vào trên mặt cô, trong mắt anh có sự khó lường.
Diệp Du Nhiên nhíu nhíu lông mày, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ không muốn bị nhốt trong biệt thự này, giống như một con chim bị giam trong lồng, không có chút tự do nào!”
Nam Cung Tước rất chắc chắn rằng cô đang không nói sự thật, đôi mắt của anh lạnh đi nhanh chóng. Tuy nhiên, để cô đến công ty cũng không thành vấn đề, chỉ cần để anh xem người phụ nữ này có thể làm được chuyện gì cho cô nhi viện đó.
“Hai ngày, chỉ cần sức khỏe tốt là được.”
“Được rồi, một lời đã định!” Diệp Du Nhiên gật đầu ngay lập tức. Trong hai ngày, cô vẫn có thể chờ được.