Diệp Du Nhiên giật giật ngón tay, không rõ bản thân có phải khuất phục trước chuyện tầm thường như vậy hay không, lúc cầm chiếc đũa lên lần nữa, vẻ lạnh lùng trong mắt Nam Cung Tước giảm đi một chút: “Cánh tay bị đau? Không muốn đói bụng thì ăn nhiều hơn một chút. Buổi tối không có cơ hội để ăn đâu.”
“Hơi đau một chút.” Diệp Du Nhiên thích mềm không thích cứng. Nghe vậy cũng lùi lại một bước: “Thế thì tôi ăn thêm một chút vậy.”
Nam Cung Tước liếc nhìn thím La: “Mang một cái túi chườm đá đến đây.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Thím La tốc độ rất nhanh, sau khi lấy túi chườm đá, trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Du Nhiên, khẽ nói: “Túi chườm đá này nên đắp lên bắp tay của cô. Nó có tác dụng giảm đau phần nào.”
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy động tác ăn uống một cách tao nhã của Nam Cung Tước, không hề có một ánh mắt liếc nhìn lên người cô.
Thím La thấy cô không có gì phản đối nên từ từ dán lên. Bởi vì sự chênh lệch độ cao giữa đứng và ngồi, cô ấy hơi cong eo lại nhưng không rõ ràng, cũng không tốn nhiều sức.
Diệp Du Nhiên nhìn ra, cũng không muốn làm phiền đến cô ấy, cô không thể chấp nhận với kiểu bản thân mình ăn cơm phải để người khác hầu hạ như thế này. Vội vàng nói: “Thím La, cứ để cháu tự mình làm.”
Thím La mỉm cười: “Cô cứ ăn đi, tôi tới giúp là được.”
Diệp Du Nhiên cau mày: “Nếu thím cứ làm như thế, cháu thực sự không thể ăn được. Phiền thím mang cho cháu một ly nước trái cây có ống hút. Túi chườm đá này cháu tự mình đỡ được, nếu không chịu được hơi lạnh cũng có thể kịp thời lấy ra được.”
Khi cô đã nói đến như vậy rồi, thím La không còn cố chấp nữa, cho dù người khác có cẩn thận đến đâu, cũng không thật sự hiểu rõ được cảm giác của mình.
Dùng qua cơm trưa, nghỉ ngơi gần một tiếng, cánh tay của Diệp Du Nhiên dùng túi đá chườm để giảm đau cũng đã được hai mươi phút, sau đó Nam Cung Tước cũng không để cô tiếp tục chườm nữa, nếu không sẽ làm tổn hại đến vết thương.
Lúc gần đến hai giờ, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu cùng đến bắt đầu đến chỉnh trang cho hai người họ, đặc biệt là trang điểm cho Diệp Du Nhiên. Sau một vài động tác tô tô vẽ vẽ, xấp xỉ cũng đã gần bốn giờ.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Diệp Du Nhiên mặc một chiếc váy dài có đai lưng màu xanh nước biển, với mái tóc đen tung xõa phía sau lưng, che đi mảng da trần trắng nõn sau lưng. Khuôn mặt cô trang điểm rất nhẹ nhàng, tươi tắn, làm nổi bật lên khí chất thuần khiết lại cứng rắn lãnh đạm khiến người ta thoạt nhìn có chút kinh diễm, nhìn kỹ mới có thể thấy được vẻ đẹp tinh tế.
Ánh mắt của Nam Cung Tước thâm trầm khó lường nhìn cô bước đến, lúc ánh mắt liếc qua cánh tay trái của cô, con ngươi mờ nhạt đi một chút. Giọng nói khiến người ta không phân biệt được đang vui hay tức giận: “Có thể đi được rồi.”
“Vâng.” Diệp Du Nhiên đi theo sau lưng anh, dè dặt nhấc chiếc váy, lúc đi trên đường cô không ngừng nhìn xuống đôi giày cao gót dưới chân. Khi chuẩn bị lên xe, có chút lo lắng hỏi: “Tôi vẫn phải mặc như thế này cho cuộc đấu thầu ngày mai sao?”
Nam Cung Tước không quay đầu lại, sau khi ngồi vào trong xe, mới liếc nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Ngày mai cô sẽ mặc trang phục công sở.”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô phải thường xuyên chú ý dưới chân để tránh vô tình vấp ngã.
Trên đường đi, cả hai người đều không nói một lời nào. Sau khi đến khách sạn Lôi Địch Sâm, Trương Thành dẫn người bảo vệ xung quanh, đi tới cửa, liền có ban tổ chức cung kính ra chào hỏi.
Lời xã giao vẫn chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Tước đã chen ngang vào: “Tiệc rượu lúc này vẫn chưa bắt đầu sao? Dẫn tôi đến phòng nghỉ ngơi đi.”
Thân phận của anh ta bày ra ở đó, người đàn ông không hề khó chịu khi bị ngắt lời đột ngột, mà nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp: “Được thưa ngài, mời ngài đi theo tôi.”
Có thể không cần từ giờ đặt mình vào trong tiệc rượu cho đến khi kết thúc khiến Diệp Du Nhiên có chút vui mừng một chút. Lúc đi đến thang máy, cô cảm giác như bị ai đó theo dõi, thuận mắt nhìn sang thì bị Triệu Hân hung hăng trừng mắt.
Diệp Du Nhiên im lặng giật giật khóe miệng, ở bên cạnh Nam Cung Tước, cô biết rằng mình sẽ không an toàn đến cuối cùng. Chỉ mong Triệu Hân sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng quá.
Người tiếp đón dẫn đến cửa phòng, liền bị Nam Cung Tước đuổi đi. Diệp Du Nhiên vừa bước vào, liền bị sốc: “Có phải nhầm phòng rồi không?”
Bất luận là từ những bông hồng ấm áp nở rộ hay bầu không khí trang trí tổng thể đều mang đậm hơi thở tình yêu.
Nhưng bầu không khí này hoàn toàn không thích hợp với cô và Nam Cung Tước, cũng không giống để có thể xuất hiện vào lúc này, cô cho rằng Nam Cung Tước lúc chuyên tâm làm việc sẽ không ăn khớp với những thứ này.
Nam Cung Tước liếc xéo cô một chút, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Diệp Du Nhiên ngượng ngùng sờ mũi một cái, ngồi xuống phòng khách, liền nghĩ muốn bật TV lên, tùy ý bấm một kênh để mượn cớ giết thời gian.
Một lát sau, chuông cửa phòng vang lên, cô đứng dậy đi tới, nhìn thấy người phục vụ, liền mở cửa: “Có chuyện gì không?”
“Sao cô cũng ở đây?” Kinh ngạc, ghen tị cộng thêm âm thanh nghiến răng nghiến lợi, giống như âm thanh được trộn lẫn vào nhau, nghe cực kỳ kích thích màng nhĩ.
Diệp Du Nhiên nhịn xuống bịt tai lại, kinh ngạc nhìn người đó: “Cô Triệu, thật xin lỗi, cô không thể vào trong được.” Cô không ngờ rằng người mình vừa nhìn thấy ở đại sảnh lại đổi trang phục thành nhân viên phục vụ mà đến đây như vậy!
Đương nhiên, vẫn có thể thấy kiểu tóc trên đầu và cách trang điểm tỉ mỉ của Triệu Hân khác hẳn những người phục vụ bình thường khác. Vừa rồi là do cô không nhìn kỹ.
“Chuyện này không phải cô nói được là được!” Trên mặt Triệu Hân lộ lên vẻ tàn nhẫn, mạnh mẽ đẩy xe đồ ăn xông vào trong.
Diệp Du Nhiên nghiêng người sang một bên để tránh, cô không muốn càng thêm bị thương.
Triệu Hân nhanh chóng liếc nhìn phòng khách lớn, không thấy Nam Cung Tước đâu, liền đưa mắt tập trung vào phòng ngủ chính.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Du Nhiên, hung hăng nói: “Không phải là cô bị thương muốn tham gia tiệc rượu sao? Bây giờ đi đi!”
Diệp Du Nhiên bất lực nhìn cô ta: “Cô Triệu, chuyện này không phải cô nói là xong.”
Triệu Hân cười lạnh, đột nhiên buông xe đẩy lên trước, dùng hết sức lực đẩy Diệp Du Nhiên một cái, lúc cô lảo đảo hai cái nhưng vẫn không rời khỏi phòng, lại tăng thêm sức một chút.
Diệp Du Nhiên trơ mắt nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, khóa từ bên trong, trong khi cô còn đang trao đổi với Triệu Hân.
Tùy hứng thành ra như vậy hoàn toàn là do được cưng chiều mà ra.
Không biết liệu Triệu Hân sẽ đạt được như ý nguyện, hay là sẽ bị Nam Cung Tước đuổi ra nhanh chóng. Mặc dù cô rất muốn nhân cơ hội đi tìm Diệp Tranh, nhưng nếu là người sau, cô tuyệt đối sẽ không rời đi vào lúc này. Kìm nén những suy nghĩ mãnh liệt này, dứt khoát lùi lại mấy bước, đứng dựa lưng vào vách tường.
Trong phòng, Nam Cung Tước nghe thấy tiếng gõ cửa, liền mở cửa phòng.
“Là cô.” Nhìn thấy người ngoài cửa, anh cau mày quát lớn: “Diệp Du Nhiên, đưa cô ta ra ngoài”.
Nụ cười trên mặt Triệu Hân gần như méo mó, khách sạn Lôi Địch Sâm là do gia đình cô ta mở ra, còn đặc biệt kêu người chuẩn bị căn phòng này, đâu có can tâm để Diệp Du Nhiên được lợi như vậy!
Cho nên mới phải lập kế hoạch trước khi qua đó.
“Cậu Tước.” Cô ta nũng nịu kêu lên lên một tiếng. “Tôi đã chuẩn bị chút bữa ăn cho anh. Mùi vị rất ngon. Muốn ...”
“Bây giờ, đi ra ngoài cho tôi!” Nam Cung Tước lập tức ngắt lời cô ta, mặt đen lại nói. Mới chỉ có qua chút thời gian, anh đã thấy rõ Diệp Du Nhiên không có ở đây!
Người phụ nữ đó muốn để Triệu Hân thay thế cô, thoát khỏi mình! Sau đó đi theo Diệp Tranh?
Rất tốt, thực sự rất tốt! Anh lại xem thường cô rồi!
Nam Cung Tước vô cùng tức giận, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, dùng ánh mắt u ám nhìn Triệu Hân, khí tức áp bách lên người cô ta đến mức không thể thở nổi.