Lúc hai người đến sảnh yến tiệc, đám người đang nói chuyện đột nhiên im lặng trong một giây, sau đó chính là nhỏ giọng bàn luận.
Diệp Du Nhiên nghe không rõ những nam thanh nữ tú cao cấp toàn thân mặc trang phục đắt đỏ, thân phận cao sang kia đang nói gì, nhưng lại có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.
Cô bình tĩnh bước theo bước chân của Nam Cung Tước, cô cũng không có bao nhiêu cảm giác đối với những bàn tàn của đám người kia. Đầu tiên là cô đã chuẩn bị tâm lý, thứ hai là ở trường học và công ty đều đã chịu đựng qua, cô giống như đã được uống qua thuốc tăng cường sức đề kháng vậy.
“Tổng giám đốc Nam Cung.” Một người đàn ông hơi mập mặt trắng bệch kêu lên, đi về phía hướng hai người, trong tay dắt theo Triệu Hân. Đến gần, ông ta có chút cung kính, nói: “Con gái nhỏ của tôi không hiểu chuyện, làm phiền đến anh, xin thứ lỗi, mong rằng hai nhà chúng ta có cơ hội hợp tác, tôi đồng ý nhường lại lợi nhuận dựa trên cơ sở đã có.”
Sau câu nói đó, ông ta nhẹ giọng, lại kéo Triệu Hân lại, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam Cung đi.”
Lúc Triệu Hân từ trong phong chạy ra đã sợ phát khóc. Cô ta không dám giấu chuyện lớn như thế này, lập tức đi tìm bố mình Triệu Sơn cho nên bây giờ mới có một màn này.
“Thật xin lỗi, cậu Tước, thật xin lỗi, anh bỏ qua cho nhà chúng tôi đi.” Cô ta lo lắng bất an xin lỗi, hốc mắt trong một giây đã ủng đỏ chan chứa nước mắt.
Diệp Du Nhiên nghe thấy cô ta nói thế, hiểu ra rằng, chỉ sợ là chuyện lúc đang trong phòng vừa rồi, là mấy lời nói trêu ghẹo của Triệu Hân dành cho Nam Cung Tước đã chọc giận khiến anh nổi điên.
Ánh mắt đồng cảm nhìn Triệu Hân, cô cũng không chỉ một lần bị Nam Cung Tước làm cho nói ra mấy câu tương tự, nhưng cũng không có hiệu quả. Nam Cung Tước căn bản không phải người chỉ cần nghe được lời cầu khẩn sẽ thay đổi ý định.
Ngược lại là việc bố của Triệu Hân nhường lợi nhuận, còn có thể làm cho Nam Cung Tước buông tha cho họ.
Nam Cung Tước hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Triệu Sơn, đến khi trên mặt ông ta đổ một giọt mồ hôi, mới không nhanh không chậm nói: “Cô ta động vào người phụ nữ của tôi.”
Triệu Sơn nhanh chóng nhìn Diệp Du Nhiên một chút, đại khái đã hiểu ra chuyện gì, nói với Triệu Hân: “Con làm cô Diệp bị thương? Làm sao lại không hiểu chuyện như thế, nhanh xin lỗi cô Diệp đi!”
“Vết thương trên cánh tay cô ấy không phải là do con làm!” Triệu Hân hất tay ông ta ra, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Du Nhiên, “Là cô mách lẻo với cậu Tước phải không? Diệp Du Nhiên, cô đúng là quá vô sỉ!”
Diệp Du Nhiên bây giờ mới hiểu được câu kia của Nam Cung Tước là đang vì cô đòi công bằng?
Nhưng Triệu Hân cũng nói không sai, vết thương trên tay cô không phải là do cô ta làm. Mà nói đi nói lại, cô lúc đó vì để chứng minh cho sự trong sạch của mình với Nam Cung Tước, mặc dù là đang nói sự thật rằng bị Triệu Hân đẩy hai lần, nhưng cũng không thiếu hiềm nghi mách lẻo.
Nghĩ đến đây cô quẫn bách đến mức muốn chui vào kẽ hở nào đấy, mình tại sao lại có thể có hành động như thế, vẫn là đối Nam Cung Tước.
“Cô Triệu nói không sai, cô ấy không làm tôi bị thương, không cần truy cứu.” Quẫn thì quẫn nhưng Diệp Du Nhiên vẫn dùng tốc độ nhanh nhất giúp Triệu Hân làm sáng tỏ.
Đáng tiếc Triệu Hân một chút cũng không nhận ân tình của cô, căm tức nhìn cô, la hét ầm ĩ nói: “Ai cần cô tỏ vẻ tốt bụng! Trà xanh lòng dạ hiểm độc, muốn lợi dụng tôi làm người tốt trước mặt cậu Tước, không có cửa đâu! Tôi muốn để tất cả mọi người biết cô…. Ô ô… Bố, thả…”
Triệu Sơn nhanh chóng che miệng cô ta, ngăn cô ta tiếp tục nói. Luôn mồm xin lỗi: “Tổng giám đốc Nam Cung, cô Diệp, xin lỗi, tôi quay về sẽ dạy bảo lại con bé, sẽ làm cho con bé hiểu…”
Diệp Du Nhiên mặc dù bị Triệu Hân mắng đến xấu hổ, nhưng vì một người bố vì con gái nhỏ của mình mà phải xin lỗi người khác, điểm ấy làm cho sâu trong lòng cô không khỏi xúc động, nương theo lời của ông ta lên tiếng đỡ lời cho cô ta: “Cô Triệu cũng là quá yêu anh cho nên mới thành như thế, vẫn là không nên so đo nhiều lắm.”
Con ngươi đen nhánh của Nam Cung Tước nhìn cô chằm chằm nửa ngày, quay đầu dùng giọng lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Lúc anh nói lời này, anh nhìn Triệu Hân, như thể cô ta không xin lỗi thì sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Triệu Hân tủi thân vô cùng, trừng to mắt, làm Triệu Sơn cũng không dám buông tay. Lúc này Diệp Tranh cũng đi đến với Diệp Y Lâm, anh ta nhanh chóng nhìn Diệp Du Nhiên một chút, cảm giác được cả sự lo lắng của cô.
Diệp Du Nhiên lắc đầu rất khẽ, ra hiệu cho anh ta không cần lo lắng.
Hành động của hai người ngay lập tức bị Nam Cung Tước nhìn thấy, đồng thời cũng không lọt qua được tầm mắt của Diệp Y Lâm.
Mí mắt Nam Cung Tước buông xuống, ánh mắt nhìn đến Diệp Du Nhiên, mang theo sự cảnh cáo. Diệp Y Lâm thì giống như vô tình khoác tay Diệp Tranh, lắc lắc.
Diệp Tranh trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô hai lần, ánh mắt kiên nghị như núi đá nhìn qua Triệu Hân, giọng nói thuần hậu mà không kém phần khí thế: “Cô hãy xin lỗi Du Nhiên đi.”
Nam Cung Tước híp mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn lướt qua anh ta. Lửa giận trong lòng đang như có như không không ngừng bốc lên, càng ngày càng chán ghét Diệp Tranh.
Triệu Hân giật nảy mình, nước mắt trong hốc mắt chảy ra như vỡ đê.
Lông mày đen mảnh của Diệp Tranh nhăn lại, để phụ nữ rơi nước mắt thì không nên, nhưng Triệu Hân bắt nạt em gái Diệp Du Nhiên của anh ta, cũng là sự thật.
Nam Cung Tước vậy mà không có để tâm đến lời của Diệp Tranh, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, nhìn Triệu Hân từ trên xuống dưới ra lệnh: “Xin lỗi, nếu không lời nói trên tầng của tôi, sẽ có hiệu lực trong mười ngày.”- đọc và nghe truyện trên app TYT
“Diệp Du Nhiên, thật xin lỗi.” Triệu Hân nghĩ đến sự uy hiếp của anh, phá sản thì càng cửa nát nhà tan hơn nữa, cũng không dám giằng co. Đẩy tay bố ra, vừa khóc vừa nói với Diệp Du Nhiên.
Trong giọng cô ta lộ ra vẻ không tình nguyện, mọi người ai cũng có thể thấy. Ánh mắt Nam Cung Tước lạnh lẽo, đang muốn mở miệng đã bị Diệp Du Nhiên giành nói: “Không sao, tôi không ngại.”
Triệu Hân mặc dù gây chuyện mấy lần, nhưng không thật sự tạo thành tổn thương nào. Trừng phạt nhỏ thì có thể, nhưng Diệp Du Nhiên lại không muốn người khác vì mình mà phải chịu nguy hại quá lớn.
Triệu Sơn lại tiếp lời con gái nói thêm mấy câu lợi ích, mới mang theo con gái rời đi.
Diệp Tranh nhìn về phía Nam Cung Tước, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh ta thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Nam Cung, tôi có việc muốn nói riêng với Du Nhiên.” Dứt lời, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm cánh tay Nam Cung Tước đang nắm tay Diệp Du Nhiên, tràn đầy ý bảo anh buông ra.
Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta vậy mà nói thế trước mặt Nam Cung Tước, nhất thời vô cùng ngạc nhiên. Nhất là sau khi ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Tước ghim trên người cô, thì cô càng bị trói buộc, không dám nhiều lời.
“Tổng giám đốc Diệp, có việc thì có thể nói ở ngay trước mặt tôi.” Giọng Nam Cung Tước lạnh lùng, tay nắm thật chặt eo Diệp Du Nhiên, khiến cô bị đau mà nhíu mày. Đồng thời cho cô một ánh mắt hàm ý cảnh cáo.
Nếu dám thông đồng với Diệp Tranh, anh sẽ cho cô biết thế nào là lợi hại!
Diệp Tranh vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như không cảm giác được khí thế áp bách trên người Nam Cung Tước, không đồng ý nhìn anh, nói thẳng: “Tôi cần nói việc riêng, tạm thời không thể để cho tổng giám đốc Nam Cung biết được.”
Trong nháy mắt Diệp Du Nhiên xúc động như thể thời gian như được rút ngắn lại, đây rõ ràng là nói cho Nam Cung Tước biết, hai người muốn thảo luận chuyện mảnh đất trại trẻ mồ côi kia sao?
Nam Cung Tước cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự phách lối: “Tôi nói không được.”
Bàn tay Diệp Tranh nắm chặt lại giống như muốn ra tay. Diệp Y Lâm nhanh chóng níu tay anh ta, vội vàng nói: “Anh trai, em nhìn thấy bác Trần, chúng ta đi qua chào hỏi đi.”
Diệp Du Nhiên thở dài một tiếng không thể nghe, nói theo: “Anh Diệp, có chuyện gì sau này chúng ta nói sau.” Bây giờ thật sự không phải lúc, cô chỉ hi vọng Diệp Tranh không muốn kiên trì đến cùng.
Diệp Tranh nghe thấy cô nói vậy, dừng một chút, nói: “Vậy cũng được, có gì hôm khác tìm thời gian bàn lại.” Diệp Y Lâm nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu với Nam Cung Tước rồi kéo tay Diệp Tranh rời đi.