Ngày hôm sau, cuộc đấu thầu sẽ chính thức bắt đầu.
Diệp Du Nhiên được Nam Cung Tước đưa đến khu vực đấu thầu và ngồi vào vị trí đẹp nhất, chờ đợi trả giá.
Lần này có tổng cộng sáu lô đất được đấu thầu với các điều kiện khác nhau. Khi Nam Cung Tước và Diệp Tranh đều quan tâm đến đấu thầu vào mảnh đất có giá trị cao thì những người có thực lực yếu hơn sẽ tự giác có ý thức đặt mục tiêu vào khu đất kém hơn về vị trí địa lý, diện tích đất hoặc môi trường xung quanh.
Ba lô đất đầu tiên có nhiều người tham gia đấu thầu nhất, hồ sơ mời thầu đều đã được giao trước, trên cơ sở này có sự cạnh tranh về giá.
Hai chân Nam Cung Tước vắt chéo, anh bình thản ung dung dựa vào ghế ngồi, rút một điếu xì gà hình kim tự tháp đưa đến trước mặt Diệp Du Nhiên.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Du Nhiên sửng sốt, ánh mắt đang nhìn về phía giá cả đang không ngừng tăng lên chuyển hướng nhìn thẳng vào anh, từ chối nói: “Tôi không hút thuốc.” Mặc dù xì gà đắt tiền và được giới nhà giàu yêu thích nhưng cô cũng không có suy nghĩ hút thử.
Trần Vũ ngồi ở hàng ghế sau hai người thấy thế liền cầm cây kéo màu vàng ở trên mặt bàn đưa cho Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp Du Nhiên, anh ấy muốn cô cắt điếu xì gà này.”
Khóe miệng Diệp Du Nhiên giật giật, cô không hiểu tại sao mình lại hiểu sai ý. Ngón tay cô cầm lấy cái kéo có chút nặng với chút cứng ngắc, thầm nói: “Cắt như thế nào? Tôi không biết.”
Ánh mắt Nam Cung Tước chớp động, nhìn vào mắt cô, anh đang định nói gì đó nhưng Diệp Tranh đang ngồi ở đầu bên kia quay đầu nói trước: “Tổng giám đốc Nam Cung Tước, hy vọng là anh đừng làm cô ấy khó xử.”
Diệp Du Nhiên thầm nghĩ không xong rồi, với tính chiếm hữu và bá đạo của Nam Cung Tước, khi Diệp Tranh nói ra lời như vậy khiến cô nhất định sẽ gặp phải kết cục rất bi thảm.
Nam Cung Tước liếc nhìn Diệp Tranh, ánh mắt lạnh lùng như mũi dao: “Tôi muốn cô ấy làm gì thì cũng không liên quan gì đến anh, anh không có tư cách nói ra lời này.”
“Du Nhiên, cô ấy là... tôi” Giọng nói của Diệp Tranh đột ngột dừng lại, khuôn mặt cứng rắn đỏ bừng vì tức giận. Nếu như không phải là Diệp Y Lâm kéo anh ta một phen thì gần như anh ta đã nói ra những gì chưa được hoàn thiện trong một nửa cuộc điều tra.
Trái tim của Diệp Du Nhiên đập loạn xạ, vừa rồi Diệp Tranh là muốn nói ra chuyện cô và anh ta đã từng có mối quan hệ gì? Hay là cái gì?
Cô nhướng tai, nếu Diệp Tranh nói vậy, mặc dù nó có thể gây ra rắc rối nhưng ít nhất thì cũng khiến cô có thể chắc chắn một chuyện, cũng có thể ngừng suy nghĩ về nó.
Tuy nhiên, Diệp Tranh lại chỉ nói một nửa. Nhưng chỉ một nửa này cũng gần như giống với suy đoán của cô.
Nam Cung Tước hừ lạnh lùng một tiếng, ánh mắt anh nhìn vào cô, sâu thẳm khó đoán.
“Phải cắt như thế nào?” Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô như hung thần, Diệp Du Nhiên không dám suy nghĩ nhiều nữa, cô trầm giọng hỏi.
Nam Cung Tước cầm lấy cái kéo cắt xì gà ở trên tay cô, lạnh lùng nói: “Nhìn cho rõ vào, sau này cô làm.”
Anh dùng kéo sắc cắt 0,25 inch dọc theo nắp điếu xì gà, tốc độ rất nhanh, trình tự rất đơn giản khiến cho Diệp Du Nhiên giật giật khóe miệng: “Như vậy là được rồi sao?”
Một đường cắt là được, Trần Vũ kia cũng có thể trực tiếp cắt được, hoặc Nam Cung Tước cũng có thể tự mình làm được, vậy thì còn phải kéo một vòng như vậy để làm gì. Thỉnh thoảng bị những người xung quanh liếc nhìn rất thú vị sao? Nhất là khi cô nói hớ.
Nam Cung Tước dùng đầu ngón tay phủi những lá thuốc lá mịn ở vết cắt và đặt vào miệng hít một chút để xác nhận rằng nó mịn, rồi châm. Anh hất nhẹ bề mặt điếu xì gà, liếc nhìn Diệp Du Nhiên nói: “Như vậy là được, cô cắt một điếu cho tôi xem.”
Diệp Du Nhiên cầm lấy kéo mà anh đưa cho, đối mặt với điếu xì gà anh lấy ra lần nữa, so sánh với vị trí vừa cắt rồi cắt xuống. Tuy nhiên, cô dùng lực quá ít nên vẫn còn một chút chưa được cắt hết và phải mất thêm hai lần nữa thì mới được.
“Được rồi.” Khi cô đặt điếu xì gà xuống, nhìn thấy Nam Cung Tước khẽ búng nhẹ và lớp giấy bọc bên ngoài được nới lỏng ra, thuốc lá ở bên trong rơi xuống, mùi thuốc lá ngay lập tức khuếch tán khắp nơi.
Diệp Du Nhiên nhăn mũi, gượng gạo nói: “Vậy thì sao, trước lạ sau quen thôi, sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa.” Cô cúi đầu, trong lòng cầu nguyện rằng Nam Cung Tước sẽ đừng quá tính toán. Cô thậm chí không đủ khả năng trả tiền cho một điếu xì gà, chưa nói đến việc làm anh xấu hổ ở nơi công cộng…
Nam Cung Tước hừ lạnh một tiếng, anh nghiêng người qua và giải thích cho cô các kỹ năng và tiêu chuẩn cắt xì gà.
Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêm túc lắng nghe và quên mất chuyện đấu giá khu đất.
Ánh mắt dư quang liếc nhìn khuôn mặt khó coi của Diệp Tranh, thấp thoáng khóe môi của Nam Cung Tước hơi cong lên. Sau khi Diệp Du Nhiên cắt được điếu xì gà, cô nắm lấy những ngón tay mảnh mai của mình rồi xoa nó.
Diệp Du Nhiên khó chịu động đậy người nhưng không thể thoát ra bên ngoài vì dù sao Nam Cung Tước không cho phép thì chắc chắn cô sẽ không thể thoát ra vì vậy đơn giản là sẽ không làm chuyện vô ích.
Lô đất phía Nam thành phố được đưa ra đấu thầu ở vị trí thứ tư. Khi nó được đưa lên máy chiếu thì Diệp Du Nhiên ngạc nhiên liếc nhìn Nam Cung Tước. Dựa vào điều kiện của ba lô đất đầu tiên thì đủ thấy rằng càng về sau giá trị càng cao.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Nam Cung Tước nhất định phải có được lô đất ở phía Nam thành phố. Với khả năng kinh tế và địa vị bất động sản của tập đoàn Nam Cung mà lại không phải là mảnh đất cuối cùng của cuộc đấu giá, cô thực sự rất ngạc nhiên.
“Anh có chắc là muốn đấu thầu lô đất này không?” Diệp Du Nhiên không khỏi nghi ngờ hỏi. Nếu như Nam Cung Tước chỉ là dùng lô đất này để làm ngụy trang với mong muốn nhìn thấy sự đau đớn của cô thì khả năng Diệp Tranh đấu thầu được lô đất này sẽ tăng lên rất nhiều.
Nam Cung Tước dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi ngay ngắn, đưa tay ấn giá, sau đó liếc nhìn cô: “Tôi không thể lừa cô.”
Diệp Du Nhiên nhìn anh đã báo giá thì nhanh chóng liếc nhìn Diệp Tranh một cái, cô hy vọng rằng anh ta có thể tranh giành mạnh mẽ.
Có tổng cộng năm người đấu giá lô đất này, sau khi tăng giá thì đã có ba người rút lui và chỉ còn lại Nam Cung Tước và Diệp Tranh cạnh tranh với nhau.
Nam Cung Tước lại gửi một con số rồi liền thu tay lại và dựa vào ghế ngồi.
Trái tim Diệp Du Nhiên run lên, đè nén sự kích động và bất ngờ, căng thẳng hỏi: “Anh từ bỏ đấu thầu sao?” Ở một nơi khác, Diệp Tranh đã nhìn giá của anh mà tăng giá. Và Nam Cung Tước lại không có ý định tăng giá.
“Lô đất này hiện tại chỉ đáng giá này thôi.” Nam Cung Tước ngoắc ngoắc ngón tay, anh nhìn cô với ánh mắt đầy tự tin, ung dung nói: “Người lấy được lô đất này sẽ là tôi.”
Diệp Du Nhiên siết chặt ngón tay: “Nhưng giá của Diệp Tranh cao hơn của anh.” Trong khi nói chuyện với Nam Cung Tước thì cô lo lắng nhìn chằm chằm vào phía trước vì sợ sẽ bỏ lỡ một giây quan trọng.
“Con số cao hơn chỉ là nhìn một cách đơn thuần còn về tính tổng thể thì cũng chỉ là một phần nghìn.” Nam Cung Tước liếc nhìn cô với một khẩu khí mạnh mẽ: “Các quy hoạch và kế hoạch phát triển trong hồ sơ mời thầu có đáp ứng được ý định của chính phủ hay không cũng chiếm một tỷ lệ rất lớn.”
Anh nhận được thông tin từ tỉnh rằng trong vòng hai năm, nhà nước và chính phủ sẽ thành lập khu phát triển công nghệ cao tại thành phố cổ và dự kiến hoàn thành trong năm năm. Miếng đất này đương nhiên cũng nằm trong phạm vi nên giá trị sẽ tăng lên rất cao. Cuộc đấu giá hiện tại cũng không tính đến yếu tố này vì ngay cả người tổ chức cũng không biết.”
Tập đoàn Nam Cung lập hồ sơ thầu dựa trên tiêu chuẩn cao, mức đầu tư cao và hoàn thành xây dựng theo tiêu chuẩn trên nên gần như đây là một dự án không có lãi, có lợi cho thành phố N hơn nhiều so với các công ty khác có thể đưa ra kế hoạch. Nào có thể không thể trúng thầu?
Mà anh nhìn như là khoản đầu tư không có lợi nhuận nhưng đợi đến khi việc xây dựng khu phát triển bắt đầu thì dự án này sẽ có thể tạo ra khoản lợi nhuận khổng lồ.
“Đừng có quá tự tin, nếu không thì còn có thể ngã càng thảm hại hơn đấy.” Diệp Tranh cố ý đả kích nói nhưng tâm trí đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Anh có thể tự tin như vậy thì chẳng phải có nghĩa là…
Nam Cung Tước cười nhạo một tiếng và thách thức nói: “Vậy thì cứ chờ xem.”