Nam Cung Ngự rụt rụt bả vai nhỏ lại: “Daddy không vui sao?”
Ấn đường Nam Cung Tước cau lại, đối với phản ứng dạng như là khiếp đảm này rất không hài lòng. Lời dạy dỗ còn chưa kịp nói, điện thoại di động trên bàn đã vang lên, thấy đây là một cuộc điện thoại quan trọng, đành đổi lời nói: “Để daddy gọi cô ấy tới rồi chơi cùng với bảo bối được không?”
“Ừm vâng ạ.” Nam Cung Ngự liên tục gật gật cái đầu nhỏ, trong mắt tỏa ra chờ mong. Cậu bé thích loại ánh mắt ôn hòa kia, giọng điệu của dì xinh đẹp cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Diệp Du Nhiên tại lúc hai người đang trò chuyện, đã để quyển sách đang xem được một nửa xuống. Nghe được Nam Cung Tước nói vậy, cô chủ động đứng lên, đi đến bên bàn đọc sách: “Anh nghe điện thoại đi, tôi nói chuyện với cậu bé một lát.”
Nam Cung Tước cầm điện thoại lên đi ra, cô thuận thế ngồi lên ghế, chọn đề tài mà trẻ con thích nói: “Bảo bối, con giống như cao hơn đấy, đứng thẳng lên cho dì nhìn một chút xem có phải không nào.”
Nam Cung Ngự mắt như sáng lên: “Dì xinh đẹp, thật sao?”
Cậu thả bức vẽ trong tay ra, hai cánh tay đặt tại bên người, dùng sức ngửa đầu lên: “Con cao lớn hơn sao?”
Diệp Du Nhiên chăm chú nhìn như đang đo độ cao của cậu bé, sau đó gật gật đầu: “Đúng vậy, thực sự cao hơn một centimet đấy.”
Nam Cung Ngự với mắt to tròn xoe tò mò hỏi: “Một centimet là nhiều hay ít vậy ạ?’
Diệp Du Nhiên lấy hai ngón tay phải ra mô phỏng, tay trái chỉ chỉ ở giữa khe hở, cười nói: “Ừm, cao hơn như vậy nha.”
“Chỉ một chút như vậy thôi à.” Nam Cung Ngự cúi thấp đầu xuống, bộ dạng giống như rất chi là thất vọng.
Diệp Du Nhiên thấy cậu bé như vậy không khỏi cười một tiếng: “Bảo bối ăn nhiều cơm hơn một chút, rất nhanh là có thể cao lớn được giống như daddy của con thôi.”
Nam Cung Ngự ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng đầy quyết tâm: “Vậy mỗi ngày con phải ăn nhiều hơn một bát cơm!”- đọc và nghe truyện trên app TYT
“Ngoan quá đi.” Diệp Du Nhiên duỗi ngón tay chọc chọc lên màn hình vi tính, đúng vào vị trí lúm đồng tiền nhỏ của cậu bé, không khỏi cười hỏi: “Dì biết bảo bối họ là Nam Cung, vậy bảo bối có nhớ tên của mình là gì không?”
Lại nói, cô cùng cậu nhóc con đáng yêu trong video này không chỉ gặp qua một lần, nhưng đến nay vẫn không biết tên bé con này là gì.
“Con gọi là Nam Cung Ngự nha.” Lúm đồng tiền trên mặt Nam Cung Ngự rõ ràng hơn chút, nâng cao lồng ngực nhỏ kiêu ngạo nói: “Dì xinh đẹp, để con viết cho dì xem.”
“Bảo bối còn biết viết tên của mình nha!” Diệp Du Nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn xem qua cùng lắm mới hai ba tuổi thôi, vậy mà đi học hội họa, lại còn viết được mấy chữ phức tạp này. Cô khen ngợi từ đáy lòng: “Thật là thông minh!”
“Con thông minh sao?” Nam Cung Ngự đôi mắt đơn thuần mở to tỏa ra ánh sáng lung linh, mong đợi nhìn cô.
Diệp Du Nhiên không nhịn được cười ra tiếng, khẳng định nói: “Không chỉ thông minh đáng yêu, mà còn rất tài giỏi nữa.”
“Dì xinh đẹp, con rất yêu quý dì, moa moa.” Nam Cung Ngự mân mê miệng nhỏ hôn hôn một chút, quay người đi tìm bút, cậu còn nhớ rõ là muốn viết cho Diệp Du Nhiên biết tên của mình.
Lúc này cửa phòng ngủ đang đóng bị đẩy ra, Tạ An Kỳ mặc bộ áo ngủ tơ tằm thướt tha đi tới, mái tóc dài gợn sóng của cô ta xõa rối tung trên vai, bồng bềnh óng ả như tỏa ra dáng vẻ đáng yêu lại lười biếng phong tình.
Nam Cung Ngự dừng bước lại, nụ cười xán lạn trên mặt biến mất, quy củ nói: “Mami.” Diệp Du Nhiên thì sững sờ, do dự kêu lên một tiếng Nam Cung phu nhân.
Tạ An Kỳ liếc nhìn cô, đôi lông mày thanh tú của cô ta khẽ nhăn lại, trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Nghe được xưng hô của cô, thận trọng gật đầu, xoay người giữ chặt lấy tay nhỏ của Nam Cung Ngự, mang theo cậu nhóc trở lại trước máy vi tính, thản nhiên nói: “Cô là Diệp Du Nhiên?”
Trong ánh mắt của cô ta mang theo tìm tòi nghiên cứu, không che giấu chút nào tự mình dò xét.
“Chính là tôi.” Diệp Du Nhiên có chút lúng túng trả lời, thầm mắng Nam Cung Tước gọi một cuộc điện thoại mà sao lại lâu như thế. Cái loại cảm giác tiểu tam đối diện cùng với chính thất này, như thể có hàng vạn chữ ‘con mẹ nó’ đang chạy trong đầu cô, thật là vô cùng khó chịu!
“Bảo bối đã có cô ở cùng, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.” Diệp Du Nhiên bình đạm cười, dự định rời đi.
Tạ An Kỳ liếc mắt nhìn Nam Cung Ngự đang ngoan ngoãn đứng đợi ở bên cạnh, lại một lần nữa đặt ánh mắt lên người Diệp Du Nhiên, trong mắt thoáng nét nghi ngờ: “Cô là người địa phương ở thành phố N? Tên cha mẹ cô là gì?”
Có cảm giác rõ ràng mình bị xâm phạm đến đời sống riêng tư, Diệp Du Nhiên không vui nhíu lông mày: “Tôi là người địa phương thành phố N, còn vấn đề ở vế sau, liên quan đến đời tư cá nhân, không tiện nói ra.”
Tạ An Kỳ cười lạnh một tiếng, lấy tư thái cao cao tại thượng nói: “Không nói cũng không sao.” Để cho người ta tra một chút, cô ta cũng có thể biết, cái người tên Diệp Du Nhiên này có phải là người phụ nữ kia hay không.
Diệp Du Nhiên mím môi, không có lên tiếng. Cô hiểu rõ ý tứ của Tạ An Kỳ, lại không thể ngăn cản được.
“Cô định khi nào thì rời khỏi A Tước?” Tạ An Kỳ sờ lên sơn móng tay, trực tiếp hỏi.
Trong giọng nói lộ ra ý tứ cao ngạo hoàn toàn không đem Diệp Du Nhiên để vào mắt.
Diệp Du Nhiên vẻ mặt cứng đờ, không nghĩ tới cô ta biết cái này, lại còn hỏi một cách thẳng thắn như vậy, mím môi nói: “Tôi sẽ mau chóng rời đi.”
Tạ An Kỳ cũng không hài lòng với câu trả lời của cô, bức bách nói: “Cho tôi một mốc thời gian cụ thể. Qua một thời gian nữa tôi sẽ về nước, không muốn nhìn thấy người như cô là tiểu tam phá hoại gia đình người khác.”
Sắc mặt Diệp Du Nhiên nháy mắt đỏ lên, ánh mắt chạm tới đôi mắt vốn tinh khiết của Nam Cung Ngự lúc này lại mờ mịt, trong lòng dâng lên dày đặc sự áy náy. Đứa nhỏ này hiện tại không hiểu chuyện mới có thể thích cô, chờ khi nó lớn lên, thì sẽ…
Nhưng mà, không nhìn thấy những đứa trẻ ở cô nhi viện kia được sắp xếp tốt, cô sẽ không thể rời đi như thế. Thế nhưng, khi vợ con trở về, chỉ sợ Nam Cung Tước ngay lập tức sẽ đuổi cô sớm thôi.
Như vậy, chỉ cần có thể trước đó sắp xếp cẩn thận ổn thỏa cho những đứa trẻ kia, cô có thể tự nhiên rời đi, một cách vui vẻ.
“Tôi sẽ cố gắng biến mất trước khi cô cùng với bảo bối quay trở về.”
Diệp Du Nhiên cẩn thận mà chân thành nói.
Tạ An Kỳ cười lạnh, cô ta có thể trở về hay không còn phải thuyết phục được Nam Cung Tước trước mới được, bằng không thì cũng sẽ không mặc một thân gợi cảm như vậy tới. Nói như thế, Diệp Du Nhiên trả lời, sao có thể làm cô ta hài lòng đây?
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không quá phận, tôi sẽ đưa chi phiếu cho cô. Cô ta gõ gõ móng tay được chăm sóc tinh tế tỉ mỉ, ngạo nghễ nhìn Diệp Du Nhiên, trong ánh mắt không hề che dấu sự miệt thị và xem thường.
Bị cô ta vũ nhục như thế, Diệp Du Nhiên tức giận đến nắm chặt tay lại, không chút nghĩ ngợi nói: “Bao nhiêu tiền tôi cũng không cần!”
“Không thể nhiều như khi cô ở bên cạnh A Tước đạt được, nhưng mà tôi cũng tương đối hào phóng.”
Diệp Du Nhiên tức giận đến mức trong mắt bốc hỏa, giận dữ trừng mắt cô ta, kẻ có tiền đều tự cho là mình đúng như vậy, khiến cô vô cùng chán ghét!
Nam Cung Ngự không thể nào nghe hiểu lời của hai người, lại có thể nhìn ra Diệp Du Nhiên đang tức giận. Cậu bé nhìn về phía Tạ An Kỳ, chớp mắt to hỏi: “Sao bây giờ daddy vẫn chưa quay lại thế?”
Tạ An Kỳ nghĩ đến mục đích của mình, cũng hỏi: “A Tước đâu? Anh ấy yên tâm để cô nói chuyện với bảo bối?”
Chủ đề cứ như vậy bị chuyển hướng. Diệp Du Nhiên trong lòng tức giận như cũ, lãnh đạm nói: “Tổng giám đốc đi nhận điện thoại, chắc là sẽ nhanh trở lại thôi.”
Sau đó chính là một hồi im lặng, Nam Cung Ngự nhìn chằm chằm tác phẩm hội họa của mình, Diệp Du Nhiên thì nghiêng đầu sang chỗ khác, từ chối nói chuyện. Tạ An Kỳ thản nhiên ngồi, cũng không phát ra tiếng, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ.
Khi Nam Cung Tước trở về, nhìn thấy Diệp Du Nhiên nghiêng đầu, sắc mặt không tốt chút nào, nhíu mày nói: “Cô giúp tôi nói chuyện với con trai bảo bối của tôi như thế này?”
Diệp Du Nhiên đứng dậy nhường ra chỗ ngồi cho anh, cũng không giải thích, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh.