Nam Cung Tước đi qua, thấy Tạ An Kỳ trước tiên, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện tia lạnh lùng, cứng nhắc nói với Nam Cung Ngự: “Bảo bối, hôm nay có cần sắp xếp gì không? Đừng để cho mami đợi lâu.”
Nam Cung Ngự nghe được giọng nói của anh, trong nháy mắt lộ ra vui mừng, lại hạ giọng xuống: “Con muốn cùng thầy Mike học vẽ tranh.”
“Ừ vậy nhanh đi thôi. Daddy còn phải làm nốt việc chưa hoàn thành xong, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp.” Nam Cung Tước lạnh lùng liếc quá Tạ An Kỳ đang há miệng muốn nói, giọng nói như mệnh lệnh: “Cô chăm sóc con cho tốt.”
Sau đó, liền ngay lập tức tắt video.
Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn về phía anh, quan hệ giữa hai cha con Nam Cung Tước tốt như thế, nhưng thật giống như không chào đón Tạ An Kỳ. Thật kỳ quái, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là liên hôn thương nghiệp hay gia tộc liên hôn trong truyền thuyết?
Nam Cung Tước liếc xéo nhìn như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Không cần xen vào chuyện của người khác.”
Diệp Du Nhiên lúc này mới phát hiện, bởi vì quá mức giật mình, vậy mà hỏi ra miệng. Cô lúng túng cười cười, nghĩ thôi bỏ qua vậy. Lại nghe được Nam Cung Tước trào phúng: “Cô cùng với Tạ An Kỳ, mặc kệ là biểu hiện như thế nào, trên thực chất đều là mong muốn dòm ngó vị trí Nam Cung phu nhân, hửm?”
“Anh đừng có nói bậy!” Diệp Du Nhiên căm tức phản bác, cô khi nào thì có suy nghĩ không an phận này chứ? Cứ như mọi người không chờ đợi nổi mà chỉ chăm chăm muốn dán lên thân thể của anh vậy!
Đến cùng là cái gì cho anh ảo giác như vậy, người tự luyến đỉnh cao như vậy thật là hiếm thấy!
Diệp Du Nhiên giận dữ nhìn Nam Cung Tước sắc mặt đang tái xanh lại, gằn từng chữ một: “Nghe cho rõ đây, tôi Diệp Du Nhiên, đối với anh một chút hứng thú cũng không có!”
Nam Cung Tước liếc cô, giọng nói lạnh lẽo thấu xương, lặp lại: “Cô đối với tôi một chút hứng thú đều không có?” Nhìn thấy Tạ An Kỳ tâm tình đã không tốt, bây giờ lại càng đi xuống, so với việc liên tục đầu tư thất bại còn tức giận hơn.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Người phụ nữ đáng chết, nhất định là mạnh miệng! Nam Cung Tước nhận định một cách chắc chắn như thế.
Nhưng mà, anh từ trong mắt Diệp Du Nhiên nhìn ra được, cô quả thật không có một điểm si mê nào như lúc những người phụ nữ khác nhìn thấy anh.
Diệp Du Nhiên đương nhiên gật đầu: “Cho nên anh không cần lo lắng tôi quấn quýt lấy anh không buông. Chỉ cần chuyện ở cô nhi viện có thể được sắp xếp ổn thỏa trước khi vợ con anh trở về, đến lúc đó tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn rời đi không níu kéo.” Âm thanh của cô càng ngày càng thấp, rồi dần dần hòa vào không khí.
Chủ yếu là do ánh mắt của Nam Cung Tước quá dọa người, cảm giác như muốn bẻ gãy cổ của cô. Cái này khiến cho Diệp Du Nhiên không nhịn được run nhè nhẹ, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận bất bình!
Cô đã thức thời như thế, Nam Cung Tước lại còn không hài lòng! Cuối cùng sẽ không phải là vừa muốn một bên vợ ôm con, một bên lại vừa muốn hết sức giày vò cô, nhìn cô thống khổ đấy chứ? Anh ta thích duy trì những mối quan hệ phức tạp như vậy à? Không phải mệt muốn chết ư?
Ánh mắt Nam Cung Tước u ám như vực sâu, sau nhiều lần biến đổi, giọng điệu lạnh như băng nói: “Tạ An Kỳ không phải vợ của tôi, cô ta không có tư cách.”
Diệp Du Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, không hiểu vì sao anh lại nói cái này. Nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, không để ý lắm nói: “Không phải thì không phải đi”. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô, cô cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ cần có thể thoát khỏi sự tra tấn trong lòng bàn tay của Nam Cung Tước, thuận lợi rời đi là tốt rồi.
Chỉ là Tạ An Kỳ cũng đủ khổ cực, Nam Cung Tước thừa nhận con trai, lại không kết hôn với cô ta.
Lặng lẽ theo dõi phản ứng của cô, nháy mắt trên mặt Nam Cung Tước như tụ lại mây đen dày đặc. Trong lồng ngực bỗng vô cớ dâng lên lửa giận, đột nhiên anh nện một quyền lên mặt bàn, hung hăng nói: “Bộ dáng như bây giờ của cô, sẽ chỉ càng khiến tôi muốn có được cô!”
Trong mắt Diệp Du Nhiên lóe lên một tia sợ hãi, lùi lại về sau một bước, cảnh giác nhìn anh. Trong lúc đó tâm tư xoay chuyển thật nhanh, cô tự hạ mình nói: “Tạ tiểu thư khí chất cao quý ưu nhã, dung mạo xinh đẹp không ai bằng, dáng người hình chữ S vô cùng hoàn mỹ, tôi so với cô ấy mọi thứ đều không thể sánh bằng. Không thì anh suy nghĩ một chút… ưm…ưm…”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị nụ hôn đầy vội vàng của Nam Cung Tước đánh gãy, nuốt lại trở về cổ họng. Cánh môi bị lực không nhỏ gặm cắn, trong miệng nháy mắt tràn đầy vị máu tươi, mùi tanh rỉ sắt như kích thích vị giác, lại làm cho Nam Cung Tước càng thêm cuồng dã.
“A! Anh phát…bệnh, …điên à!” Diệp Du Nhiên thỉnh thoảng lên tiếng, nhưng không thể ngăn cản người đàn ông đang đánh mất lý trí này lại.
Nam Cung Tước như một con dã thú gầm nhẹ một tiếng, răng môi cùng lưỡi càng hung hăng cắn xé.
Nụ hôn điên cuồng bạo ngược này trước nay chưa từng có, cảm giác hít thở không thông tràn ngập trong các tế bào toàn thân, mãi đến khi Diệp Du Nhiên cho rằng mình sắp không thở nổi, thậm chí còn tưởng tượng rằng ngày mai trên trang báo có thể sẽ xuất hiện tin tức một người phụ nữ qua đời bởi lý do ngớ ngẩn là do bị ép hôn đến nghẹt thở, thì cuối cùng Nam Cung Tước cũng buông ra.
Nhưng mà, đây rõ ràng không phải điểm kết thúc.
Quần áo trên người cô bị xé nát không chút lưu tình, trước lúc dạo đầu, còn không có chuẩn bị gì, đã bị anh hung hăng bắt đầu hết thảy!
Nam Cung Tước máy móc nhanh chóng hành động chiếm lấy quyền làm chủ, đây đơn thuần chỉ là một trận phát tiết, cả hai người đều không mảy may thoải mái dễ chịu chút nào!
…
Ngày hôm sau, khi Diệp Du Nhiên tỉnh lại, là trên giường lớn trong phòng Nam Cung Tước, ánh nắng mạnh mẽ chiếu rọi xuyên qua ba tầng rèm cửa, soi rõ xuống thân thể cô, hiện lên đầy dấu vết xanh xanh tím tím trên lưng, đối lập với làn da trắng nõn của cô, nhìn mà thấy ghê người.
Chịu đựng đau đớn ở phía dưới, Diệp Du Nhiên phẫn nộ đem chăn mền gối đầu đều quăng xuống giường, lửa giận tràn đầy lúc này mới phát tiết ra được một chút.
Cô căm hận nằm ở trên giường, không thể không tiếp nhận sự thật mình lại bị Nam Cung Tước cưỡng ép!
Nửa ngày sau, thấy được cô từ trên lầu đi xuống, trên vai còn đeo một chiếc túi, thím La cười nói: “Cậu chủ đã thông báo, hôm nay cô có thể ở nhà nghỉ ngơi.”
Diệp Du Nhiên sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Vậy thì thật là tốt, hôm nay tôi dự định đi về nhà một chuyến.”
Trước đây cô đã từng được tự do về nhà rồi, thím La biết được chuyện này, nghe vậy gật gật đầu: “Để tôi nói với chú Vinh, để ông ấy đưa cô qua đó. Trước tiên cô dùng bữa sáng rồi đi?”
Diệp Du Nhiên lắc đầu: “Tôi vẫn chưa đói, không cần đâu ạ.”
Nụ cười của thím La đầy hòa ái: “Cô ăn một chút cháo cũng được, như thế dạ dày cũng đỡ bị hành hạ.”
Diệp Du Nhiên bỗng nhiên nhíu mày: “Hiện tại tôi phải đi về nhà, làm phiền thím, cảm ơn.” Tâm tình cô lúc này cũng không tốt đẹp lắm, thực sự không muốn dính líu thêm đến loại chuyện nhỏ nhặt này.
Thím La cũng không vì cô cáu gắt mà tỏ vẻ cảm xúc gì: “Được.”
Diệp Du Nhiên ngồi trên xe, trong đầu đều là hình ảnh Nam Cung Tước không để ý đến cảm nhận của cô, ép buộc cô mấy lần. Ngay cả ký ức về đêm hôm đó luôn xuất hiện, lúc này khuôn mặt người đàn ông đều lộ ra, không ngờ lại bị Nam Cung Tước thay thế!
Trong nội tâm Diệp Du Nhiên buồn nôn muốn chết, không cam lòng căm hận, nhưng lại bất lực! Chỉ cần Nam Cung Tước muốn, cô cũng chỉ có thể chịu đựng … cho đến khi rời khỏi anh!
Đến lúc chú Vinh đem xe lái vào tiểu khu nhà họ Diệp, cô mới nỗ lực kiềm chế cảm xúc đang không ngừng kêu gào xuống dưới dưới đáy lòng, suy tư nên làm món ăn nào khi về nhà. Hiện tại cô còn muốn trước mặt ba và dì Trương chung sống hòa bình, mặc dù khả năng có chút khó khăn.
Diệp Du Nhiên lên lầu ấn chuông cửa, rất nhanh được Diệp Thiên Thành mở ra. Ông ta có chút kinh ngạc nói: “Làm sao buổi sáng đã về đây rồi? Không cần đi làm sao?”
“Ba.” Diệp Du Nhiên hít hít chóp mũi chua xót, cười nói: “Hôm nay con không cần đi làm.”
Chú Vinh tận mắt thấy cô đi vào, mới lái xe trở về.
“Dì Trương không ở nhà sao?” Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua bốn phía, đi theo Diệp Thiên Thành đến ghế salon ngồi xuống.
“A.” Diệp Thiên Thành lên tiếng, “Bà ấy ra ngoài đánh bài, đến buổi chiều ba bốn giờ mới có thể trở về.”
Tin tức này làm Diệp Du Nhiên nhẹ nhõm hơn một chút, cô gật gật đầu. Lúc nhìn thấy mái tóc của ông đã bạc hơn nửa, trong lòng lại là một trận chua xót: “Ba, trong khoảng thời gian này thân thể ba vẫn tốt chứ?”
Diệp Thiên Thành dựa vào ghế salon: “Con xem vẫn khỏe mạnh cường tráng đây, con không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi, ba cùng dì Trương bình thường cũng nên chú ý sức khỏe nhiều một chút. Chuyện của công ty cũng đừng nghĩ quá nhiều, bán ra cũng tốt, ba có thể ở nhà tĩnh dưỡng thân thể.” Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Bậy giờ con đã bắt đầu đi làm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mười lăm tháng sau là có thể lấy được tiền lương, đến lúc đó con sẽ đưa cho ba một phần để trang trải phần nào cho gia đình.”