Người trao giải trên sân khấu dí dỏm nháy mắt mấy cái với khán giả phía dưới, cố ý làm mọi người tò mò. Ánh mắt ông ấy đảo qua từng ứng cử viên dưới sân khấu ở khu vực chờ, những ứng cử viên trên năm mươi tuổi lộ ra vẻ căng thẳng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên màn hình lớn. Người trao giải nhìn thấy bên cạnh nhwunxg ứng cử viên kia còn một chỗ ngồi trống.
Ha ha, con bé đó không tới, vẫn cứ tùy tiện như trước kia. Không sai, đó là học trò của ông ấy - học trò mà ông tâm đắc nhất.
Do không tìm được người muốn tìm, Friso cũng không úp úp mở mở nữa: “Nặc Ngôn đến từ nước E, với tác phẩm Vì Ngải Mà Đi.”
Dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay rộn rã, mọi người nhìn về phía khu vực chờ, người vốn nên chờ nhận giải thưởng ở đó lại không thấy bóng dáng đâu. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, giải thưởng quan trọng như vậy mà lại không tới, rốt cuộc cô ta ỷ mình tài năng mà kiêu ngạo hay là thiếu tự tin đây?
Ở hàng ghế cuối cùng trên khán đài, một cô gái trẻ mặc lễ phục dạ hội màu đen đứng lên, tao nhã bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp trong tay khách mời trao giải.
“Chào mọi người, tôi là quản lí của Nặc Ngôn. Đầu tiên, xin cảm ơn các vị giám khảo và tất cả các bạn đọc đã ủng hộ Nặc Ngôn. Tôi đoán có lẽ mọi người đều thắc mắc vì sao một giải thưởng quan trọng như thế này mà Nặc Ngôn lại không đích thân tới dự, chắc ai ở đây cũng cảm thấy cô ấy thật kiêu ngạo và dùng lời lẽ cay độc nhất để chỉ trích cô ấy bởi vì cô ấy làm việc thật vô trách nhiệm, không đến nơi đến chốn.”
Nói tới đây, Mạch Nhạn tạm dừng. Dưới sân khấu xôn xao hẳn lên, ngay cả người trao giải, Friso, cũng sầm mặt xuống.
Friso là thầy giáo hướng dẫn Nặc Ngôn sáng tác, ông ấy vô cùng quý trọng cô học trò bảo bối này của mình. Chẳng lẽ là do bình thường Nặc Ngôn kiêu ngạo quá đáng khiến quản lí của con bé bất mãn, nên cố tình đến đây gièm pha nó sao?
Friso cố gắng suy nghĩ làm thế nào để hóa giải cục diện cho học trò của mình.
Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Friso, Mạch Nhạn cười gượng rồi vội nói tiếp:
“Tôi nghĩ có rất nhiều người không biết, trước khi trở thành một nhà văn, Nặc Ngôn là chuyên gia khảo cổ trẻ tuổi nhất nước E, là người dẫn đầu mảng nghiên cứu di tích lịch sử và giám định văn vật cổ. Mấy năm nay cô ấy đều toàn tâm toàn ý dốc sức sáng tác, nhưng lại bỏ quên công việc ban đầu của mình. Vậy nên bây giờ cô ấy đã vì Tổ quốc thân yêu mà đến Ai Cập cổ đại phơi nắng, đổ mồ hôi sôi nước mắt, mang hết nhiệt huyết ra nghiên cứu cùng với các chuyên gia khảo cổ ưu tú nhất đến từ các quốc gia khác nhau về sự phát triển của văn minh nhân loại. Đối với Nặc Ngôn yêu cái đẹp như mạng, đây thật sự là sự trừng phạt không nhỏ.”
Khán giả bên dưới cười ầm lên, rốt cuộc Friso cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giải thưởng quan trọng như vậy cũng không tới, sau sự kiện này nhất định sẽ bị người khác bàn tán, gây ảnh hưởng không tốt với danh dự của non bé sau này. Quản lí này cũng rất tốt, giải thích nguyên nhân Nặc Ngôn không tới nhận giải vô cùng khéo léo, còn không hề cẩu thả. Dù sao làm việc vì đất nước quan trọng nhiều lễ trao giải nho nhỏ này.
Trận cười qua đi, Mạch Nhạn bất đắc dĩ nhún vai, nhếch khóe miệng lên mỉm cười dí dỏm: “Một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ Nặc Ngôn, hy vọng cô ấy có thể sớm ngày nghiên cứu ra thành tựu cống hiến cho sự phát triển của văn minh nhân loại, rồi tiếp tục mang đến nhiều tác phẩm hay hơn cho mọi người.”
Nhìn phản ứng tốt của mọi người dưới sân khấu, Mạch Nhạn thầm lau mồ hôi.
Nặc Ngôn đáng chết này, vốn dĩ không cần đến Ai Cập tham gia quật mộ, nhưng vì ghét bỏ lễ trao giải quá nhàm chán mà chơi trò lâm trận bỏ trốn với cô ấy, sáng sớm hôm qua đã bay đến Ai Cập. Cô ấy nguyền rủa cho cô gặp phải xác ướp ở kim tự tháp chôn sâu dưới lòng đất!
Nặc Ngôn ở trong lăng mộ tại Ai Cập xa xôi đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua, hắt xì hơi hai cái liên tục.
Chuyên gia Malik bên cạnh quan tâm hỏi: “Nặc Nặc, ổn không vậy? Không khí dưới lòng đất không tốt lắm, cô lên trên nghỉ ngơi đi.”
Nặc Ngôn xoa mũi, nhìn xung quanh một vòng: “Không sao đâu ạ, chắc là hít phải tro bụi nên bị sặc.”
Sau đó, cô tiếp tục cầm lấy bàn chải nhỏ chải sạch văn vật trong tay.
Một tuần sau, Nặc Ngôn phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang nên đen đi nhiều. Cô trở lại ổ nhỏ của mình, thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước ấm. Cô nhìn người trong gương, làn da vốn dĩ trắng nõn hồng hào đã phơi nắng thành màu lúa mạch.
Ừm, được rồi, phơi nắng càng khỏe mạnh.
Một tay cô cầm khăn lông lau mái tóc còn ẩm ướt, một tay bật máy tính lên. Cô ở dưới lòng đất đã một tuần, đến cả di động cũng không có tín hiệu, mong là sẽ không có quá nhiều công việc chồng chất.
Cô vừa mới đăng nhập tài khoản xong, nhóm chat lập tức gọi video tới. Sau khi kết nối, cô phát hiện tất cả mọi người trong Ám Dạ đều online.
Già Lam vô cùng phô trương huýt sáo một tiếng: “Ha ha, đúng lúc mỹ nhân tắm rửa, bảo bối à, chuyến đi vui vẻ không?”
Hai mắt Già Lam đỏ bừng lên: “Lại đào được bảo bối gì rồi?”
“Quyền trượng của một vị Pharaoh nào đó ở giữa thế kỷ XIII.”
“Ngứa tay quá đi.”
Anna đang cúi đầu bận làm việc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc, nói: “Chặt đi.”
Già Lam chu mỏ trừng mắt, ấm ức lên án: “Cậu không yêu tôi nữa!”
Anna đáp lại anh ta bằng một cái liếc mắt, cúi đầu làm việc tiếp.
Nặc Ngôn cười ha ha, trêu chọc: “Ngoan, Ricky ở Iran.”
Ricky vẫn luôn im lặng xem kịch vội vàng dang tay ra lên tiếng: “Lam bảo bối, lại đây, mau sà vào lòng anh nào.”
Mắt Già Lam trợn to, mặt phồng lên gọi đại ca tố cáo bằng giọng ấm ức: “đại ca, bọn họ đều bắt nạt tôi!”
Tô Thành và Anna là hai người bận nhất trong số bọn họ, nghe thấy có người gọi mới ngẩng đầu lên. Tô Thành không thèm nhìn Già Lam đang chất chồng oán niệm, nói với Nặc Ngôn: “Tôi muốn chuyển tuyến Châu Á đến một nơi mới, chúng ta rút khỏi thành phố S. Nặc Nặc, cô đến nước Z một chuyến, phối hợp với Vương Dương chuyển chi nhánh đi.”
Lần này đến lượt Nặc Ngôn trừng mắt, khó hiểu hỏi: “Đại ca, sao lại thế? Tại sao?”
Thành phố S là tuyến Châu Á của Ám Dạ, đồng thời cũng cũng là cứ điểm quan trọng nhất của thị trường nước Z, rút khỏi thành phố S tương đương với rút khỏi thị trường nước Z. Nặc Ngôn trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nếu cô nhớ không lầm thì cô mới là người phụ trách của tuyến Châu Á mà?
“Bởi vì nhà kho ngầm Lưu Hoa bị cảnh sát phá huỷ à? Có liên quan tới Vân Tiêu sao?” Ricky nhanh chóng phản ứng lại.
Nặc Ngôn cũng biết chuyện kho hàng bị phá huỷ, nhưng chắc chưa nghiêm trọng đến mức cần phải rút lui chứ? Lại là Vân Tiêu?
Tô Thành dừng một chút nói: “Chuyện này có lẽ cũng có liên quan tới Vân Tiêu, nhưng chúng ta rút lui không hoàn toàn là bởi vì chuyện đó.”
“Không được!”
“Không được!”
“Không được!”
Bất ngờ nghe được ba tiếng đồng thanh, Nặc Ngôn khó hiểu liếc mắt nhìn ba người kia, hỏi: “Vì sao?”
Già Lam nghiêm túc nhìn đại ca nói: “Nếu chuyện này có liên quan tới Vân Tiêu, một mình Nặc Nặc đi thì quá nguy hiểm.”
Ricky cũng bất mãn nói: “Thành phố S có chi nhánh của Vân Tiêu, để con cừu non Nặc Nặc này qua đó chính là đưa dê vào miệng cọp đấy!”
Anna đang bận rộn cũng liếc Nặc Ngôn một cái, chép miệng nói: “Nặc Nặc quá đơn thuần, Vân Tiêu quá hung tàn!”
Nặc Ngôn nổi giận: “Cậu… Các cậu coi tôi là đồ trang trí à?”
Tôi vô dụng đến vậy sao? Dù thế nào thì tôi cũng phụ trách tuyến Châu Á nhiều năm như vậy rồi, chưa từng làm hỏng chuyện gì, vậy mà sao mọi người đều không tin tưởng tôi vậy chứ?
Tô Thành nhíu mày: “Lần này Nặc Nặc đi giám sát việc di dời, những chuyện khác không cần nhúng tay.”
Nặc Ngôn không còn gì để nói: “Éc, vậy được, cảm ơn đại ca đã tin tưởng, tôi đi thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường.”
Tô Thành suy nghĩ rồi ra lệnh: “Bây giờ Kim qua Myanmar luôn đi, thu xếp để chuẩn bị tiếp nhận di dời.”
Kim kêu rên không ngừng: “Đại ca, tôi đang ở Amazon đấy!”
Tô Thành lạnh nhạt quét mắt nhìn cậu ta: “Chắc cậu thích tôi sắp xếp cho cậu đến Sahara hơn nhỉ?”
Kim ai oán trừng mắt nhìn mọi người: “Đám tội nhân các người, tôi là phải làm ảnh đế, ảnh đế đấy!”
Tên khùng Già Lam gian xảo vứt cho cậu ta một đôi mắt quyến rũ: “Lại đây cầu xin tôi đi!”
Kim chuyển hướng sang Nặc Ngôn: “Nặc Nặc, cho tôi kịch bản đi.”
Nặc Ngôn ho hai tiếng, cố nén cười, nghiêm túc nói: “Ngoan, tôi tin cậu giỏi nhất, hiện tại, cậu thích hợp đi làm công việc quan trọng nhưng nguy hiểm này hơn Già Lam.”
Nghe Lâm Nặc nói xong, vô số oán niệm của Kim bay đi, cuối cùng đại ca lên tiếng: “Chú ý an toàn!”
Đóng máy tính lại, cô gọi điện thoại về nhà. Bố mẹ đều không ở nhà, nên cô nói với quản gia La rằng tối nay mình sẽ về ăn cơm. Sau khi thu dọn hành lý xong, cô nằm trên giường, cơ thể mỏi mệt đến kiệt quệ nhưng lại không thể ngủ được.