[Luyến Tiếc Hoa Rơi Không Tiếng Động]: Mẹ hỏi vì sao tui lại phát điên tới mức liếm màn hình, tui nói tại màn hình quá bẩn.
[Ống Tay Áo Thơm Suốt Mười Năm]: Bác Streamer ơi, bác có thể xin số điện thoại của anh đẹp trai này giúp cục cưng được không? Cục cưng vừa mắt anh ấy mất rồi.
[Tinh Uyên Miêu Miêu]: Chiếc ghế đệ nhất mỹ nhân của người đẹp Từ đã lung lay sắp đổ rồi... Bác Streamer, nếu bác không trở mặt với Hoàng Tung thì vung cuốc lên đào người đẹp này về đi. Nếu đào được thì hai bông hoa đẹp nhất thế giới đều trồng trong hàng rào nhà bác rồi. Nghĩ thôi đã thấy kích động!
Đối với người xem, quân tử cổ đại chỉ biết trói buộc trong các từ bảo thủ, mẫu mực, đoan trang, chưa bao giờ nghĩ tới người ta cũng “gợi cảm”. Dùng một câu nói rất tục để hình dung, Nhiếp Tuân chỉ đi lại cũng dễ dàng khích thích hormone, không cần phải nói bất kỳ lời khiêu khích nào, chỉ liếc nhìn cũng khiến người ta có cảm giác tâm tư ngứa ngáy. Rõ ràng được bọc kín mít, quần áo chỉnh tề, nhưng vừa nhìn thấy hắn lại tự nhiên có cảm giác thật gợi cảm.
Nốt ruồi son giữa chân mày càng là vẽ rồng điểm mắt, lập tức liền thu hút ánh mắt của người khác.
Khóe miệng Hoàng Tung đang cười chợt cứng đờ. Anh ta phát hiện bầu không khí trong chủ trướng hơi cứng nhắc, muốn mở miệng hoà giải.
Đùa à...
Bọn họ từng cùng nhau đi tới lầu xanh uống rượu hoa, anh ta còn không biết đức hạnh thối tha của Khương Bồng Cơ sao?
Nhưng không chờ Hoàng Tung mở miệng, Khương Bồng Cơ đã ngửa cổ rót hết chén rượu vào cổ họng, đôi mắt lấp lánh ánh nước mông lung.
“Thành Doãn, chẳng lẽ người ngồi trước mắt ngươi là con hổ sao?” Khương Bồng Cơ gác tay lên trán, hai gò má ửng hồng như đã ngà ngà say: “Ánh nến trong lều quá tối nên ta nhìn không rõ... Ngươi còn lắc qua lắc lại, muốn nhìn cũng thật tốn sức...”
Trong lòng Hoàng Tung trầm xuống. Anh ta không thể xác định được Khương Bồng Cơ bên cạnh mình là say thật hay giả vờ, chỉ có thể nháy mắt với Nhiếp Tuân.
Nhiếp Tuân nhếch môi bước chậm tới, trong lòng kỳ thật rất hoảng sợ.
“Thành Doãn Nhiếp thị ra mắt Liễu Châu mục.”
Giọng nói như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, trong trẻo mà không mất đi sự chất phác, êm ái dễ nghe.
Khương Bồng Cơ đặt chén rượu xuống, đứng dậy từ chỗ ngồi, lảo đảo đi vài bước đến trước mặt Nhiếp Tuân.
Gân xanh giữa chân mày Hoàng Tung giật giật, vội vàng đuổi theo. Anh ta cũng không muốn Khương Bồng Cơ làm ra chuyện quá đáng với thần tử của mình.
Văn nhân mưu sĩ, có ai không phải là người tâm tính cao ngạo chứ?
Nếu bị phụ nữ đùa giỡn ngay trước mặt mọi người, cho dù trên mặt có ung dung thản nhiên mấy đi nữa, trong lòng cũng sẽ ghi hận.
“Thành Doãn Nhiếp thị à?” Khương Bồng Cơ ợ hơi một tiếng rồi ghé sát vào mặt Nhiếp Tuân, cố gắng nheo mắt, dường như muốn tìm ra gì đó từ gương mặt này của hắn. Người trong lều ai nấy đều ôm suy nghĩ riêng, căng thẳng đến không dám thở mạnh. Đám người xem livestream lại kêu gào ầm ĩ.
Bác Streamer đúng là quá tri kỷ, tầm nhìn gần như vậy khiến bọn họ có được cảm giác như đang ở rất gần người đẹp.
Vệ Từ đã bị Streamer đặt trước, vợ bạn lại không thể bắt nạt, người xem livestream chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Bây giờ lại có một người đẹp không kém gì Vệ Từ, bảo tám trăm năm mươi nghìn trái tim trong kênh livestream sao có thể kiềm chế được chứ?
“Cái tên này... Nghe rất quen tai...”
Khương Bồng Cơ cẩn thận quan sát một lúc, cuối cùng mới chịu dãn khoảng cách. Trái tim của không ít người đang treo cao cũng được thả xuống.
Nếu Khương Bồng Cơ nhìn trúng dung mạo của Nhiếp Tuân, cố ý đòi Hoàng Tung người này, vậy sẽ rất khó xử.
Vệ Từ đoan chính nở nụ cười nhạt quen thuộc của anh: “Thành Doãn chính là rể hiền của thầy, chủ công tất nhiên sẽ cảm thấy quen tai rồi.”
“Con rể của thầy Uyên Kính sao?” Khương Bồng Cơ xoay người trở về ghế của mình, trầm ngâm nói: “Vậy không phải là chồng của Ngũ nương à?”
Vệ Từ nói: “Chủ công nói không sai.”
Khương Bồng Cơ cười khen: “Ánh mắt của Uyên Kính tiên sinh vẫn tốt như vậy, không biết tìm đâu ra bảo bối thế này.”
Chỉ vài ba câu nói, Vệ Từ và Khương Bồng Cơ đã chuyển đề tài, bầu không khí trong lều cũng thả lỏng hơn.
Bầu không khí bên này vừa dịu đi, Khương Bồng Cơ lại nghe thấy từ kênh livestream truyền đến tiếng trái tim thiếu nữ vỡ nát.
[Mạch Hương Trà Trà]: QAQ tại sao lại như vậy chứ? Không ngờ anh đẹp trai lại là người có gia đình rồi...
[Khói Lạnh Tụ Thành Mộng]: Nhiếp Tuân trông không giống thiếu niên mười mấy tuổi, tối thiểu cũng phải hai mươi lăm, hai mươi sáu. Ở cổ đại, đàn ông tuổi này có ai mà không kết hôn lập gia đình chứ? Thím thật sự tưởng như trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, nam phụ sẽ giữ thân như ngọc vì nữ chính sao? Hu hu tuy nói vậy, nhưng trái tim của cục cưng cũng thấy rất đau!
Người xem đang chìm đắm trong “tin dữ” nam thần là cỏ đã có chủ.
Hoàng Tung âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Khương Bồng Cơ đừng chú ý tới Nhiếp Tuân, những chuyện khác đều dễ nói...
Lúc này, anh ta không lo lắng Khương Bồng Cơ sẽ đào tường, anh ta chỉ lo lắng Khương Bồng Cơ - kẻ không có khả năng chống lại những gì đẹp mắt này sẽ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Nhiếp Tuân!
Nhiếp Tuân nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Tung liền bình tĩnh trở về ghế của mình.
Ngoại trừ chuyện nhỏ này, bầu không khí trong suốt bữa tiệc rất hòa hợp.
Khương Bồng Cơ có vẻ khá vui, không ngừng uống hết chén này tới chén khác.
Hoàng Tung bây giờ cũng không phải là Hoàng Tung trước đây, lúc này anh ta uống rượu sẽ khống chế, không để mình uống tới mức say mèm.
Trong lòng Khương Bồng Cơ thầm than, năm đó cô và Hoàng Tung, Phong Giác cùng uống rượu. Hai người này bị cô chuốc cho phải trốn xuống dưới bàn để tránh né, say đến bất tỉnh không còn hay biết gì. Bây giờ... Bọn họ đều đã “trưởng thành” nên càng lý trí hơn, tất nhiên sẽ không uống rượu quên mình nữa.
Bây giờ không, sau này lại càng không có cơ hội.
“Ta say rồi, say rồi... Đau đầu quá...” Khương Bồng Cơ đặt chén rượu xuống, vội vàng xua tay: “Ta đã uống tới mức cảm thấy không chịu nổi nữa rồi...”
Hoàng Tung thấy thế liền tiếp lời: “Nếu không uống được nữa thì đừng uống, để ta cho người đỡ cô về nghỉ ngơi, chờ tỉnh rượu.”
Khương Bồng Cơ nhắm mắt khẽ gật đầu.
Chủ công đã rời đi, đám người Vệ Từ tất nhiên không tiện tiếp tục ở lại nữa. Bọn họ rối rít tìm cớ cáo lui.
Tiệc rượu đã tàn, bên trong lều vẫn còn mùi rượu nồng quanh quẩn không tan.
Hiệu úy Nguyên Xung nói nhỏ một câu: “Sớm biết Nhiếp tiên sinh có sắc đẹp vô song, không ngờ ngay cả Liễu Châu mục cũng không chống đỡ nổi.”
Biểu hiện ban đầu của Khương Bồng Cơ rõ ràng là mượn say để đùa giỡn, luyến tiếc sắc đẹp.
Nguyên Xung nói không lớn, nhưng Nhiếp Tuân ngồi ở cách đó không xa lại nghe được rõ ràng, sắc mặt hơi trầm xuống.
Nguyên Xung không chỉ là fanboy của Hoàng Tung, còn là anh em họ trong gia tộc Hoàng Tung, Nhiếp Tuân không nói được gì.
Nguyên Xung vẫn có chừng mực, nhưng chú hai của Nguyên Xung là Nguyên Tín lại không biết cách kiềm chế như vậy.
Nguyên Tín cười thô lỗ, giọng lớn lại đầy khí thế nói: “Thành Doãn có gương mặt đẹp như vậy, có cô gái nào nhìn thấy mà không động lòng chứ? Liễu Hi cũng là phụ nữ, nhìn thấy đàn ông đẹp tất nhiên cũng sẽ sinh lòng yêu mến thôi. Chuyện nam nữ ấy mà, tóm lại đàn ông đều không bị thiệt. Nếu như kiều thê của Thành Doãn không ngại, chi bằng đi theo Liễu Châu mục, hai người tạo thành một câu chuyện tình tuyệt đẹp...”