Nếu không phải là ngự tỷ với dáng vẻ trưởng thành, cho dù phụ nữ có xinh đẹp đến mấy thì ở trong mắt anh ta cũng trở thành nhạt nhẽo không có gì lạ, ăn cũng không ngon.
Người phụ nữ mặc áo tơ trắng trước mắt này vừa khéo là loại Phong Chân thích nhất.
Mặt như trứng ngỗng, da trắng nõn nà. Đôi mắt hơi xếch lại dài nhỏ, trong cong ngoài vểnh, hai hàng lông mày đen nhánh cong như lá liễu. Đôi mắt sáng ngời, dáng người thon thả, thắt lưng như dương liễu. Cho dù cô ấy chỉ mặc trang phục màu trắng đơn giản nhưng vẫn không giấu nổi vẻ trưởng thành, hiểu biết.
Căn cứ vào tiêu chuẩn của Phong Chân, anh ta có thể cho người phụ này trên 90 điểm.
Người đẹp tuy có đẹp nhưng không nhất định phải chiếm làm của riêng, Phong Chân chủ yếu là thưởng thức.
Thấy chủ công nhà mình không nói gì, Phong Chân cười nói: “Phu nhân nói thật sao?”
Người phụ nữ âm thầm siết chặt bàn tay trong tay áo, trên mặt lại bình tĩnh trả lời.
“Những lời ta nói đều là thật, ta sao dám mang tính mạng của mình ra đánh cược chứ?”
Người phụ nữ cười yếu ớt, dường như những lo lắng bất an lúc trước đều do người ngoài hoa mắt vậy.
Ải Hàn Sưởng bị kẻ địch công phá, khắp nơi đều là những tiếng hô hào chém giết, người hầu thị nữ đều vội vàng tìm đường chạy trốn, sao có thể lo lắng cho già trẻ trong nhà này?
Cô là người của quận Hà Gian, năm mười tám tuổi được gả đến Thương Châu.
Tuy là phụ nữ sĩ tộc nhưng cô cũng biết số phận người nhà của tướng địch sau khi thành phá sẽ thế nào.
Trước khi Khương Bồng Cơ đến, mấy binh lính này đã cướp tiền tài, giết những người hầu chạy trốn, còn có ý nghĩ xấu với thị nữ trong phủ.
Khi các trắc thất và tiểu thiếp hoang mang lo sợ, cô đã quyết đoán triệu tập phụ nữ và trẻ nhỏ trốn trong viện, mượn bức tường chống đỡ một thời gian. Khi trốn ở trong viện, cô nghe thấy tiếng mấy tỳ nữ bị binh lính của quân địch bắt được, tiếng kêu thê thảm này thậm chí át cả tiếng kêu đánh giết bên ngoài.
Bởi vậy, khi cửa lớn của viện bị người đá văng ra, cô mới tưởng nhầm là đám người Khương Bồng Cơ không có ý tốt.
Nếu chẳng làm gì cả, kết cục của đám phụ nữ trong viện sẽ rất tệ, mấy đứa trẻ cũng khó có thể giữ được tính mạng.
Rơi vào đường cùng, cô dứt khoát lấy Khương Bồng Cơ ra, hy vọng có thể có một đường sống.
Cô thật sự quen biết với Khương Bồng Cơ, khi còn nhỏ có chút tiếp xúc nên nói là “người quen cũ” cũng không tính là nói dối.
Phong Chân nhìn người phụ nữ rồi quay đầu nhìn chủ công nhà mình, chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào mình.
“Vậy thì thật thú vị, chủ công nhà ta ở trước mặt cô, nếu cô thật sự là người quen biết cũ với chủ công nhà ta, sao lại không nhận ra được?” Anh ta nhìn người phụ nữ này cười như không cười nói.
Người phụ nữ nhanh chóng hiểu được ý của Phong Chân, trên gương mặt vốn đã tái nhợt lập tức không còn sắc máu.
“Liễu, Liễu Hi?”
Tầm mắt người phụ nữ nhất thời di chuyển, nhìn tới trên người Khương Bồng Cơ, trong giọng nói có phần không thể tin nổi.
Cô thật sự không ngờ tới Khương Bồng Cơ lại đang ở trước mắt mình!
Môi Phong Chân vừa nhếch lên đã thấy chủ công nhà mình gật đầu với người phụ nữ.
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Phong Chân: “...”
Không phải chứ...
Người phụ nữ trước mắt này thật sự là người quen biết cũ của chủ công sao?
Phong Chân ngỡ ngàng, người xem cũng ngỡ ngàng. Bọn họ không có trí nhớ biến thái như Khương Bồng Cơ.
Sau một hồi rối loạn, boss viễn cổ đã lặn dưới nước thật lâu cũng bắt đầu ngoi lên.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: À... Bà chị này nhìn hơi quen mắt, tui nhớ chị ấy là một trong những quý nữ từng xuất hiện khi Streamer vừa mới bắt đầu livestream, còn là bạn tốt của Thượng Quan Uyển. Tui vừa điên cuồng tìm kiếm lịch sử trong kênh livestream, rốt cuộc tìm được chị ấy là... Vạn Tú Nhi!
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Đù má... Boss vẫn còn sống à...
[Khởi Lâm]: Quỳ lạy boss!
[Quan Hót Phân]: Quỳ lạy boss!
[Hai Mươi Tuổi Gặp Em]: Lên đi, Pokemon! Bắt sống boss!
Người theo dõi livestream đều biết tới người xem livestream đầu tiên Kẻ Đột Nhập Đen Đủi này, video thu lại lúc đầu cũng là do anh ta truyền ra. Có người nói người này còn là người sáng lập diễn đàn Nữ Đế livestream kiêm biên tập chuyên mục tạp chí có liên quan tới Nữ Đế.
Nghe giang hồ đồn đại, còn có thổ hào nào đó đồng ý bỏ ra một triệu chỉ để mua ID viễn cổ của anh ta, chỉ tiếc là người ta không chịu bán.
Người phụ nữ này chính là Vạn Tú Nhi, năm đó đã từng gặp mặt Khương Bồng Cơ mấy lần.
Cô nghe Khương Bồng Cơ trả lời như vậy thì thở hắt ra một hơi.
Cô không biết Khương Bồng Cơ từ trong núi thây biển máu nào bò ra ngoài, cả người đều là máu, ai nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía.
Dáng vẻ kinh người như vậy, bảo cô làm sao nhận ra được?
Phải biết lần cuối cùng các cô gặp mặt đã là tám năm trước!
Khương Bồng Cơ cao hơn nhiều so với những người phụ nữ bình thường, thậm chí rất nhiều người đàn ông còn phải ngước mắt nhìn lên. Trên người cô mặc áo giáp, đầu đội mũ giáp, trong tay cầm hai cái búa, đứng ở đó rõ ràng chính là một tướng quân trẻ tuổi anh dũng, ai sẽ liên tưởng cô với phụ nữ chứ?
“Phu quân của cô đâu?” Khương Bồng Cơ nhìn trang phục của Vạn Tú Nhi rồi hơi nhíu mày.
Nếu như chồng của Vạn Tú Nhi là một tướng địch nào đó của ải Hàn Sưởng, lúc này thi thể chắc hẳn đã lạnh rồi.
Tuy Khương Bồng Cơ sẽ không nương tay, nhưng vừa gặp mặt người quen cũ đã giết chồng của người ta, làm người ta thành quả phụ thì ít nhiều cũng thấy hơi xấu hổ.
Vạn Tú Nhi khẽ thở dài, sắc mặt bình tĩnh.
“Phu quân ta chính là tướng giữ ải Hàn Sưởng, bây giờ... Chắc hẳn đã đi điện Diêm Vương báo cáo rồi.”
Đối phương càng bình tĩnh, Khương Bồng Cơ càng xấu hổ hơn.
Chồng của Vạn Tú Nhi chết rồi mà phản ứng của cô rất bình thản. Nhưng đám thiếp thất và con cái lại kêu khóc vang trời, thậm chí không để ý tới hình tượng.
Nghe thấy âm thanh huyên náo như vậy, vẻ mặt Vạn Tú Nhi hờ hững, mí mắt hạ xuống, thần sắc lại có chút giễu cợt.
Khương Bồng Cơ cũng là một người da mặt dày, tâm trạng xấu hổ không kéo dài được bao lâu đã bình tĩnh nói: “Nể tình chúng ta quen biết, chờ cuộc chiến kết thúc, ta sẽ trả thi thể của chồng cô về, tốt xấu còn có thể mồ yên mả đẹp, không đến mức phơi thây nơi hoang dã.”
Vạn Tú Nhi nói: “Ta là tù nhân của cô, sấm sét hay mưa móc đều là ân điển, nếu chồng ta chết có thể được toàn thây, cũng coi như trước sau vẹn toàn.”
Phản ứng của cô chọc giận đám thiếp thất đang khóc, bọn họ không ngừng sỉ nhục cô.
“Mụ già chanh chua không đẻ được trứng, thường ngày lão gia đối xử với ngươi không tệ, bây giờ ông ấy chết rồi, ngươi thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt...”
“Có phải ngươi đã sớm nguyền rủa lão gia chết đi, để ngươi leo lên người khác có chức có quyền hơn đúng không?”
“Đúng là người đàn bà ác độc, rắn rết, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi!”
Mấy thiếp thất như hoa như ngọc khóc sướt mướt, đám trẻ non nớt rúc vào trong lòng bọn họ cũng thút thít.
Chân mày của Vạn Tú Nhi thậm chí cũng lười nâng lên.
Khương Bồng Cơ thấy thế liền ra lệnh cho người đưa đám phụ nữ và trẻ nhỏ gây ầm ĩ kia đi, động tác không tính là thô bạo, nhưng cũng không phải dịu dàng.
“Nhìn tình cảnh này, xem ra mấy năm nay cô sống cũng không quá thoải mái.”
Vạn Tú Nhi vén mấy lọn tóc mai ra sau tai, sắc mặt bình tĩnh.
“Hơn phân nửa phụ nữ trong hậu viện đều như vậy. Trên đời có mấy người được sống tự do tự tại như cô chứ?”