Khương Bồng Cơ hiếu kỳ nói: “Huynh ấy đang ở đâu vậy?”
Không chỉ Khương Bồng Cơ hiếu kỳ mà khán giả xem livestream cũng rất tò mò.
Nhìn vẻ bề ngoài và khí chất của Từ mỹ nhân là biết gen của Vệ gia tốt thế nào, huynh trưởng của Vệ Từ tất nhiên cũng không kém.
Khương Bồng Cơ không thể công khai đi tìm, nhưng khán giả đâu quan tâm điều này, chỉ hận không thể kéo riêng từng người trong trướng ra xem một chút.
[Ta Là Nhị Nhị Tiểu Lung Bao]: Tìm được rồi, nhìn xem đây có phải không? Ngoại trừ sứ đoàn Nhiếp thị, những người khác đều biết hết rồi!
[Yên Hỏa Kỷ Nguyên]: Không phải chứ? Lúc yến hội mới bắt đầu, chẳng phải Hoàng Tung đã giới thiệu tên của hắn là Nhiếp Lương gì đó sao?
[Thất Nguyệt Bạc Hà]: #chống cằm, cái tên Nhiếp Lương thật hay, tui rất thích CP Nhiếp Lương đó.
[Phong Ba Vô Ngấn]: Mọi người còn bỏ sót một người, hình như là người đàn ông bên cạnh Nhiếp Lương đúng không? Tui cá một cái bánh que cay, nhất định là hắn.
Khán giả cẩn thận truy tìm, Khương Bồng Cơ cũng tìm được “mục tiêu khả nghi”, quay lại hỏi Vệ Từ.
“Người bên cạnh Nhiếp Lương?”
Vệ Từ gật đầu nói: “Đó chính là gia huynh.”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ không hề thay đổi nói: “Chẹp… Không phải cuộc chiến đẫm máu, hơn hẳn cuộc chiến đẫm máu.”
Vệ Từ không hiểu, nhưng thấy biểu cảm của Khương Bồng Cơ thì anh cũng không hỏi nhiều, chắc chắn không phải là chuyện quan trọng.
Anh không hiểu, nhưng khán giả hiểu nha.
[Sân Già]: Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng là huynh đệ, Phong Giác và Phong Cẩn là huynh đệ, Vệ Từ và Vệ Ưng là huynh đệ, Nhiếp Tuân còn quen biết Nhiếp Lương, không phải huynh đệ mà còn hơn hẳn huynh đệ. Mấy người đến từ ba trận doanh, huynh đệ xuyên tim lẫn nhau, chẳng phải là cuộc chiến đẫm máu hay sao?
[Mạch Thượng Vân Tụ]: #Ngoáy mũi, vậy mới nói, tranh bá thời loạn lạc chính là biến tướng của cuộc chiến huynh đệ. Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói với nhau?
Ánh mắt của Vệ Từ quá rõ ràng, Vệ Ưng bên kia cũng phát hiện ra sự xuất hiện của anh, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tử Thuận, gặp được người quen sao?”
Nhiếp Lương cầm bình rượu trong tay, hai mắt nhìn vũ nữ bắt đầu múa dưới bữa tiệc, thân thể hơi nghiêng về phía Vệ Ưng.
“Hình như là ấu đệ.”
Vệ Ưng không chắc chắn lắm. Trong trướng ánh sáng mờ tối, Vệ Từ lại cách hắn khá xa nên nhìn không rõ ràng.
“Chính là ấu đệ Vệ Từ mà huynh luôn miệng nhắc đến sao? Sao hắn lại ở đây?” Nhiếp Lương nhíu mày. Nếu Vệ Từ ở đây, không phải người của Hoàng Tung thì là người của Liễu Hi, đây không phải tin tức gì tốt. “Từng nghe huynh nói, một mình hắn ở lại Lang Gia xin học kia mà?”
“Tính tuổi tác, Tử Hiếu năm nay cũng hơn hai mươi bảy rồi.” Trên mặt Vệ Ưng thoáng nét cười nhạt: “Hắn luôn luôn có chủ kiến của chính mình, tính cách còn rất bướng bỉnh. Bất kể là Hoàng Tung hay Liễu Hi, mỗi bên đều có sở trường sở đoản, Tử Hiếu chọn một người trong đó xuất sĩ, ngược lại cũng không phải không có khả năng.”
Vệ thị Lang Gia suy bại nghèo túng, bất đắc dĩ cả tộc phải rời khỏi quận Lang Gia, nương nhờ Vệ thị ở Biện Châu Trung Chiếu.
Mọi người đều chung một tổ tông, cho dù ăn nhờ ở đậu, vẫn tốt hơn gia môn suy sụp.
Duy chỉ có Vệ Từ không đồng ý, cố tình lưu lại.
Bất đắc dĩ, Vệ thị chỉ có thể để lại cho Vệ Từ một ít tiền, mặc anh tự sinh tự diệt, mấy năm nay cũng chưa nhận được tin tức của anh.
Vừa nói, Nhiếp Lương vừa âm thầm dò xét mọi người trong trướng, dường như muốn tìm ra ấu đệ của Vệ Ưng là người nào.
Dung mạo Vệ Từ xuất chúng, lạc vào đám đông thì vẫn bắt mắt nhất, đương nhiên tìm ra anh rất dễ.
“Nhìn dáng vẻ kia, ấu đệ bảo bối nhà huynh nhất định chọn Liễu Hi xuất sĩ.” Nhiếp Lương khẽ cười: “Khuôn mặt hắn cũng có mấy phần giống Tử Thuận.”
Vệ Ưng không bất ngờ với kết quả này, nhưng lại nảy sinh lòng hiếu kỳ với Khương Bồng Cơ danh tiếng vang dội.
Khương Bồng Cơ rất nổi tiếng ở Đông Khánh, danh tiếng còn vượt ra khỏi đất Đông Khánh, người bên ngoài nghe lời đồn về cô luôn cảm thấy tò mò.
Chỉ là một cô gái, sao có thể dũng mãnh như vậy!
Tất nhiên hoài nghi thường đi đôi với khinh thị, Nhiếp Lương và Vệ Ưng mặc dù không có ý khinh thường, nhưng trong lòng cũng bán tín bán nghi.
Lời đồn không thể tin hết, đừng nói chi là truyền miệng, những lời đồn đại vô căn cứ sẽ làm sai lệch sự thật nghiêm trọng.
Dễ dàng tìm được Vệ Từ trong chủ trướng, vậy tìm Khương Bồng Cơ càng đơn giản hơn.
Một đóa hoa hồng duy nhất trong cả lều vải toàn lá xanh.
Không khí của yến hội vừa đúng lúc, rượu qua ba tuần, Nhiếp Lương lại một lần nữa đề cập đến vấn đề sở hữu Thương Châu.
Hoàng Tung cười pha trò, Khương Bồng Cơ lại nói: “Lời của người sống còn chẳng có trọng lượng gì, đừng nói đến lời của người chết. Tuần thất đầu tiên của Mạnh Trạm đã qua mấy hôm rồi, đi đứng nhanh một chút thì không chừng đã uống hết canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, chết cũng không có đối chứng.”
Biểu cảm của Nhiếp Lương thoáng nặng nề.
Không đợi hắn nói gì, Vệ Từ ở bên cạnh đã bổ sung thêm.
So với giọng điệu giận trời oán đất của Khương Bồng Cơ, giọng nói của anh khách sáo hơn rất nhiều nhưng cũng làm người ta phải sặc.
“Mạnh Trạm chính là tội thần hành thích vua, cũng là tội nhân thiên cổ của Đông Khánh, Mạnh thị còn có mặt mũi tự xưng là chủ của Thương Châu sao? Điều này là thứ nhất. Hoàng thất tín nhiệm Mạnh thị, vậy mới lệnh cho Mạnh thị cư trú lâu dài ở Thương Châu. Xét đến cùng, Mạnh thị vẫn là thần tử của hoàng thất chứ không phải quân chủ, Mạnh Trạm không có tư cách quyết định quyền sở hữu Thương Châu. Điều này là thứ hai. Cho dù phong thư trong tay sứ giả là thật thì dân chúng Thương Châu cũng không nhận.”
Dù cho hoàng thất đã bị Mạnh Trạm giết hết nhưng lúc này vẫn bị Vệ Từ lấy ra làm bia đỡ đạn.
Nét mặt Nhiếp Lương không chút biểu cảm, chỉ âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Vệ Ưng.
Quả nhiên ấu đệ của Vệ Ưng không hề hiền lành.
Huynh đệ còn chưa nhận nhau đã đâm cho ca ca một dao, tình huynh đệ như vậy thật khiến người ta rơi lệ lã chã.
“Nói vậy, Liễu Châu mục và Hoàng Châu mục là muốn đưa đẩy trách nhiệm, thà chết không nhận?”
Khương Bồng Cơ cầm bình rượu nhẹ nhàng đung đưa, dựa vào ghế nói: “Không thể nói như vậy được, người thiếu nợ là Mạnh Trạm chứ không phải ta và Bá Cao. Oan có đầu, nợ có chủ, nếu Nhiếp thị muốn đòi nợ, vậy cũng phải tìm đúng chủ nợ chứ. Nếu tay chân nhanh nhẹn một chút thì có thể tìm một vị cao nhân gọi hồn. Bây giờ thời thế loạn lạc, đường xuống Hoàng Tuyền tắc nghẽn, chưa biết chừng Mạnh Trạm vẫn chưa kịp đầu thai đâu.”
Nhiếp Lương: “…”
Nghe nói Liễu Hi xuất thân sĩ tộc, không ngờ gặp rồi mới biết, hóa ra lại là kẻ lưu manh!
Chưa bao giờ thấy ai mặt dày như thế!
Vệ Từ ở bên cạnh nhận thấy ánh mắt của huynh trưởng Vệ Ưng đảo qua. Anh không muốn hiểu sâu về thâm ý của ánh mắt kia liền dứt khoát nhắm mắt giả chết.
“Nói vậy, Liễu Châu mục và Hoàng Châu mục không muốn nhường lại Thương Châu?”
Khương Bồng Cơ cười nhạt nói: “Ta là nhân sĩ Đông Khánh, chẳng lẽ lại có thể bán nước?”
Đừng nói là Thương Châu, ngay cả một gian nhà tranh cô cũng không nhường!
Nói vấn đề lãnh thổ với cô, thật đúng là tìm lầm người.
Ánh mắt Khương Bồng Cơ sáng quắc, không chút sợ hãi.
Hoàng Tung thân làm chủ nhân tạm thời của Thương Châu lại thành vật làm nền, ở bên cạnh phất cờ hò reo cho Khương Bồng Cơ.
Tuy dáng vẻ hơi lưu manh nhưng nói sảng khoái vô cùng!