“Đi thôi, chủ công còn chờ chúng ta trở về phục mệnh đó.” Phong Giác hít sâu một hơi, nhịn xuống những gợn sóng trong lòng. Thời điểm nhạy cảm này Nhiếp Tuân lại qua lại với Mạnh Hằng quá mức thân thiết, ngay cả là huynh đệ tình thâm nhưng cũng không khỏi khiến lòng người sinh nghi. Nếu như để chủ công biết được, không biết sẽ suy nghĩ thế nào. “Thời cuộc hiện giờ hỗn loạn, kỵ nhất là nội bộ ngờ vực lẫn nhau. Phẩm hạnh của Thành Doãn có thể tin tưởng được, chuyện này vẫn nên giấu đi.”
Trình Tĩnh hiểu ý của Phong Giác.
Nghi kỵ không chỉ khiến quân thượng và hạ thần thêm xa cách, còn sẽ khiến hạ thần sinh lòng thất vọng, từ đó càng xa cách quân thượng hơn.
Có điều, hai người vẫn quên mất...
Bọn họ cố ý giúp che giấu chuyện này, nhưng không ngăn được có người vẫn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tuân để mách lẻo.
Thời điểm hai người trở về phục mệnh, phát hiện tâm trạng của Hoàng Tung không được tốt lắm, sắc mặt âm trầm dường như sắp nổi lên một trận bão táp.
Anh ta thấy Trình Tĩnh và Phong Giác cùng sóng vai tới, lập tức thu lại vẻ tức giận, hỏi: “Đã giải quyết xong chưa?”
Phong Giác chắp tay phục mệnh: “Không phụ sứ mệnh, đã làm xong.”
Sắc mặt Hoàng Tung thoáng dịu đi, giọng nói cũng ôn hòa hơn mấy phần: “Xong thì tốt, hai vị vất vả rồi.”
Phong Giác phát hiện vẻ khác thường của Hoàng Tung, hỏi dò: “Vừa rồi thấy sắc mặt chủ công không tốt lắm, liệu có phải đã xảy ra vấn đề gì chăng?”
“Hoài Giới... Đệ, đệ cảm thấy Thành Doãn là người như thế nào?” Sự tín nhiệm của Hoàng Tung với Phong Giác vượt xa những người ngoài, chuyện này nếu đổi lại là những người khác hỏi, hơn phân nửa anh ta sẽ nhìn trái nhìn phải mà nói khéo người đó rồi đuổi đi, nhưng với Phong Giác thì không giống vậy. “Người này... sẽ thật sự không ăn ở hai lòng chứ?”
Phong Giác kinh hãi: “Thành Doãn trung thành như một với chủ công, sao có thể ăn ở hai lòng? Chủ công vì sao lại nói ra những lời khiến người ta đau lòng như vậy?”
Sắc mặt Hoàng Tung hơi ngượng ngập, hiện lên mấy phần xấu hổ.
Anh ta quả thực không nên bởi vì Nguyên Tín năm lần bảy lượt xúi giục mà hoài nghi lòng trung thành của Nhiếp Tuân.
Anh ta thở dài nói: “Là ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Vẻ mặt Phong Giác nghiêm túc, anh ta hỏi: “Chẳng lẽ, lại có người nào nói lời gièm pha trước mặt chủ công sao?”
Hoàng Tung cũng không giấu giếm, dẫu sao Nguyên Tín và Nhiếp Tuân không hợp nhau, thường xuyên mách lẻo đã không phải là bí mật gì.
Phong Giác trầm mặc, đáy lòng dâng lên chút phiền não, trên mặt lại không có biểu cảm dư thừa nào, nghiêm túc khuyên can: “Chủ công, chuyện còn chưa có kết luận, càng không thể vì suy đoán mà hiểu lầm. Nếu ngài có điều gì nghi ngờ, cứ trực tiếp gọi Thành Doãn tới, thẳng thắn hỏi rõ ràng. Nếu hắn hành sự trong sạch, tự nhiên sẽ không giấu giếm. Nếu hắn quả thật có ý khác, vẻ mặt hay động tác cũng sẽ lộ ra sơ hở.”
So với việc suy đoán rồi hiểu lầm, khiến quân thần dần dần xa cách, vậy chi bằng cứ trực tiếp hỏi người trong cuộc.
Vẻ lúng túng trên mặt Hoàng Tung lại nhiều thêm mấy phần.
Sự tín nhiệm của Phong Giác với Nhiếp Tuân khiến anh ta không đất dung thân.
“Chuyện này là ta không đúng, nhất định sẽ cẩn thận tạ lỗi với Thành Doãn.”
Phong Giác nghe lời này, trong bụng thoáng buông lỏng.
Nào ngờ, “tạ lỗi” của Hoàng Tung cũng không phải là đến cửa trò chuyện thẳng thắn với Nhiếp Tuân, hoàn toàn xóa bỏ hoài nghi.
Không phải Hoàng Tung cảm thấy nói xin lỗi với hạ thần là mất mặt, chỉ là bởi vì tới tận cửa nói xin lỗi thì có cảm giác “giấu đầu lòi đuôi”.
Đây chẳng phải là tỏ rõ cho Nhiếp Tuân biết, mình bởi vì người ngoài khích bác mà nghi kỵ hắn sao?
Không thể tới cửa nói xin lỗi, Hoàng Tung suy nghĩ một chút liền ban thưởng như nước chảy qua bên Nhiếp Tuân.
Nhận được vô số lễ vật ban thưởng, đầu óc Nhiếp Tuân mơ hồ.
Hắn gần đây không lập công cũng không có chuyện vui, vì sao chủ công đột nhiên ban thưởng cho mình lớn như vậy?
Lễ vật tôn giả ban cho, phận dưới không thể khước từ.
Chủ công ban thưởng lễ vật, đương nhiên phải hết lòng đón nhận. Hắn không biết như vậy càng khiến cho Nguyên Tín thêm tức giận ganh ghét.
Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng qua lại thân thiết, dường như có lòng gian dối, chẳng những không bị phạt nặng ngược lại còn nhận được thưởng. Chuyện gì vậy nhỉ!
Mọi người tuy không tỏ rõ mâu thuẫn, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu.
Cho đến khi sứ đoàn Nhiếp thị đột nhiên cáo từ, viên lựu đạn chôn dưới lòng đất này mới hoàn toàn bùng nổ, không ai kịp phòng bị chút nào.
Bởi vì áp lực từ Nhiếp thị, Hoàng Tung sau nhiều lần cân nhắc mới chịu đồng ý dùng hai quận Thương Châu đổi lấy Kham Châu.
Cho nên khi Nhiếp Lương dẫn sứ đoàn Nhiếp thị tới cáo từ, Hoàng Tung trên mặt cười hì hì, trong lòng rủa thầm “con mẹ nó”.
Nhiếp Lương cất công đi Trung Chiếu xa xôi tới, là để đùa bỡn anh ta sao?
Sứ đoàn Nhiếp thị nói đi là đi, ngay cả một dấu hiệu cũng không có, chớ nói tới tiến thêm một bước tạo áp lực... Hành động từ bỏ hai quận Thương Châu của Hoàng Tung bên này chợt có vẻ ngu xuẩn... Khó trách, thời điểm Phong Giác và Trình Tĩnh đi qua, Khương Bồng Cơ không làm khó dễ tí nào đã đáp ứng.
Bỗng dưng, Hoàng Tung nhớ tới một chi tiết...
Chuyện đổi hai quận Thương Châu lấy Kham Châu, tuy nói là lời khuyên của Phong Giác khiến anh ta quyết định, nhưng người đề nghị lúc đầu lại là Nhiếp Tuân.
Có điều, soi xét lại tình hình lúc đó, đề nghị của Nhiếp Tuân cũng là một đường lui rất tốt. Ai ngờ Nhiếp thị giở quẻ nhanh như vậy, đánh cho mọi người không kịp ứng phó. Hoàng Tung chỉ có thể nhịn xuống tâm tư khác thường này, hao phí lượng lớn thời gian cùng tâm phúc một lần nữa thương nghị kế sách ứng phó.
Nếu như vậy, qua mấy ngày Hoàng Tung sẽ quên chuyện này.
Chẳng ngờ Nguyên Tín lại không chịu dừng tay.
Đối với ông ta, Nhiếp Tuân là “được cưng chiều mà kiêu ngạo”, “không biết điều”!
Chủ công năm lần bảy lượt bỏ qua cho hắn, hắn không biết tận trung báo ân, ngược lại còn ăn mật trả gừng.
“Lão phu không thể buông tha ngươi, nhất định phải cho chủ công thấy rõ bộ mặt thật của ngươi.”
Nguyên Tín với tâm trạng bi tráng như bước lên máy chém, nửa đêm đến viếng thăm Hoàng Tung.
Hoàng Tung chỉ có thể bò ra khỏi chăn, khoác thêm chiếc áo mỏng bên ngoài áo ngủ, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi.
“Nguyên Hiệu úy, có chuyện gì gấp mà không thể để đến ngày mai nói, lại phải nửa đêm tới viếng thăm?”
Trông thấy Nguyên Tín vào lúc này, Hoàng Tung không nhịn được mà cảm thấy nhức đầu.
Nguyên Tín rưng rưng nói: “Chủ công, đây là bằng chứng Nhiếp Tuân và Liễu Hi trong ứng ngoài hợp.”
Hoàng Tung vừa nghe thấy lời này, lửa giận đè nén lúc đầu không nhịn được nữa, trên mặt chỉ còn lại vẻ lãnh lẽo.
“Ồ? Lời này là sao vậy?”
Nguyên Tín đáp: “Trước đó, mạt tướng thường xuyên thấy Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng phe Liễu Hi qua lại quá mức thân mật. Hai người nói chuyện luôn phải tránh người ngoài, dường như không thể để người khác nghe được nội dung. Sau đó, Nhiếp Tuân đề nghị với chủ công dùng hai quận Thương Châu đổi lấy Kham Châu. Mạt tướng cho rằng, nhất định bên Liễu Hi đã nghe được phong thanh gì đó, biết sứ đoàn Nhiếp thị sắp rời khỏi, không để ý tới chuyện Thương Châu, cho nên cô ta mới bày mưu đặt kế để Nhiếp Tuân lừa gạt chủ công. Nếu không phải như vậy, vì sao Liễu Hi phải chấp nhận thua thiệt, không hề gây khó dễ chút nào liền đáp ứng chuyện đổi chác?”
Lúc đó, dưới tình huống như vậy, đổi Kham Châu lấy hai quận Thương Châu thực sự rất thua thiệt, còn phải chấp nhận mạo hiểm cực lớn.
Nguyên Tín càng nghĩ càng cảm thấy đề nghị của Nhiếp Tuân là không có ý tốt.
Sắc mặt Hoàng Tung thay đổi liên tục, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện này trong lòng ta tự có định luận, Nguyên Hiệu úy chớ nên nhúng tay.”
Nguyên Tín nghe được lời ấy, trong lòng tràn đầy giận dữ và bất bình.
Ông ta rất rõ ràng, Hoàng Tung đây là muốn thiên vị Nhiếp Tuân, giấu giếm giúp hắn.