Vệ Từ cười khổ một tiếng, anh nói: “Chủ công vẫn không hiểu
Ngoài ngài ra, thế gian không còn người thứ hai có thể khiến ta tin tưởng như thế.” Khương Bồng Cơ ngơ ngác một lúc, lần này đến lượt tim cổ nhảy nhót
Nhưng Vệ Từ người này cầm tinh con đà điểu, sẽ để cô thoải mái sao? Ngay sau đó anh bồi thêm một câu: “Chính vì vậy, ta có thể khẩn cầu ngài một chuyện được không?”
Khương Bồng Cơ không hề nghĩ ngợi nói: “Ta từ chối.” Vệ Từ bị cô ép đến không còn cách nào: “Vì sao chủ công không nghe xem là chuyện gì?”
Những lời từ miệng huynh nói ra, lời dễ nghe có thể khiến ta vui vẻ phấn chấn, lời khó nghe cũng có thể khiến ta bực bội phiền muộn, tỷ lệ hai loại này là ngang nhau
Lời huynh vừa nói khiến cho ta cảm thấy vui vẻ, câu sau chắc chắn không phải lời dễ nghe gì
Thà không nghe còn hơn nghe xong lại khó chịu.” Vệ Từ quả thực là chịu thua
Kiếp trước bệ hạ có bao giờ tùy hứng như vậy? Vệ Tử nói: “Ngài không nghe ta cũng phải nói
Chủ công, rốt cuộc ngài có biết ta muốn gì không?” Khương Bồng Cơ nói: “Tâm tư huynh quá nhạy cảm kín đáo, ta cũng không dám bảo đảm mình biết hết nhưng ta dám khẳng định điều huynh muốn, ta có thể cho.”
Trên gương mặt Vệ Từ lộ vẻ đau khổ, anh nói: “Ta muốn thiên hạ thái bình, quả thực ngài có thể cho.” Nơi sâu thẳm trong lòng anh có một âm thanh nho nhỏ nói, nhưng..
Nếu anh muốn người trước mắt thì sao? Đây có lẽ là suy nghĩ to gan lớn mật nhất từ khi Vệ Từ sinh ra tới giờ
Chỉ cần anh vẫn còn một tia lý trí thì sẽ không để suy nghĩ đáng sợ này có cơ hội thấy ánh mặt trời.
Khương Bồng Cơ cười hỏi: “Thiên hạ thái bình, vạn dân an cư lạc nghiệp? Đây luôn là điều huynh muốn thực hiện, đồng thời cũng là điều ta mong có thể làm được
Nhưng ngoài những điều này, huynh vẫn không có tư tâm khác sao? Ví dụ như, huynh có muốn người trước mắt mình không?”
Quan tâm cái quái gì nữa, nấu chín con ếch này, ăn sạch sẽ rồi nói sau
Cho huynh nhảy này! Có gan nhảy tiếp thử xem! Vệ Từ nghe vậy thì như bị sét đánh, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích.
Đối phương không chỉ nói trúng tâm tư không rõ ràng, hèn mọn nhất của anh mà còn..
Vệ Từ phát hiện điều bất thường, theo bản năng dùng hai tay nắm lấy tay phải của Khương Bồng Cơ
Người này đang chống đất bằng tay trái, tay phải tìm đại lưng bên hông anh
Không ngờ, đối phương cũng không hề dùng sức, anh ngăn cản động tác của cô rất dễ dàng
Vệ Từ bỗng dưng mở miệng: “Bây giờ thì không được.” Nói xong anh liền cảm thấy hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, thẳng thừng từ chối cũng tốt hơn năm từ kia.
Bây giờ thì không được?
Vậy lúc nào mới được? Vốn có thể quyết đoán từ chối, bây giờ lại để lại khoảng trống khiến người ta mơ tưởng viển vông.
Khương Bồng Cơ nghe xong, tâm tình đột nhiên tốt hơn
Cô mỉm cười, lại gần bên cổ Vệ Từ thì thầm
“Thôi vậy
Hiếm khi Tử Hiểu chủ động, ta cũng hài lòng rồi.” Cô lật tay phải nắm tay trái của anh, dứt khoát nằm nghiêng bên cạnh
Vệ Từ căng thẳng nuốt nước miếng, yết hầu nhấp nhô lên xuống, anh thử hơi giãy giụa thể nhưng đối phương không chịu buông tay anh
“Chủ công, ngài không thể ngủ ở đây.” Nếu người khác biết được thì cho dù hai người trong sạch, đến lúc đó cũng không thể “rửa sạch”
“Trong sạch tự mình biết
Ô uế tự mình hay
Ta cũng không sợ, huynh sợ gì?” Khương Bồng Cơ mở mắt ra, cô đột ngột nói một câu: “Cùng lắm ta đợi huynh thêm mười năm.” Vệ Từ ngẩn ra, dường như đã hiểu điều gì, chán nản nói: “Chủ công không cần chờ, hiện tại đã...” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu, đáy mắt mang theo ý cười, bổ sung: “Huynh chắc chắn ta không cần chờ? Mới vừa rồi còn chống cự các kiểu đấy, giờ lại gấp gáp như thế
Ta chỉ muốn nói là nếu sau mười năm, huynh vẫn còn thái độ đã nghiện mà còn ngại, ta thực sự sẽ không nhịn được mà ăn huynh
Rốt cuộc là kiểu ăn nào, Tử Hiếu biết rồi đấy?”
Vệ Từ: “...”
Bàn về lưu manh, có mười anh ở cùng một chỗ cũng chưa chắc là đối thủ của Khương Bồng Cơ.
“Chủ công cần gì phải cố chấp với ta?”
Vệ Từ không nhịn được mà tự luyến hỏi một câu, chẳng lẽ là vì anh đẹp?
Khương Bồng Cơ nói: “Lúc nãy Tử Hiếu nói, ngoài ta ra, thế gian không còn người thứ hai có thể khiến huynh tin tưởng như thế
Vậy thì ta cũng muốn nói, thế gian ngoài huynh ra, không có người thứ hai khiến ta cảm thấy tâm linh tương thông như vậy
Yêu cầu của ta rất cao, hoặc là không cần ai hết, hoặc là chỉ cần người tốt nhất, thích hợp nhất
Ta cảm thấy huynh chính là người đó.”
Trong phòng tối đen như mực, bốn bể yên ắng.
Tâm trạng của Vệ Từ chưa từng nhảy nhót như lúc này, trái tim trong lồng ngực kia dường như sắp nhảy ra khỏi cuống họng
Kiếp trước và kiếp này gộp lại anh cũng đã nhiều tuổi rồi nhưng lúc này lại có cảm giác căng thẳng như thiếu niên mới biết yêu
Tất cả tâm tình gắn liền với một người
Nút thắt trong lòng anh ở kiếp trước từng không biết xử lý thế nào, lúc này theo lời nói vừa dứt của Khương Bồng Cơ liền đã được giải quyết
Đúng là gặp quỷ mà! “Chủ công nên coi trọng nghiệp lớn..
Chờ chủ công đi tới cuối cùng, có lẽ ngài sẽ phát hiện Vệ Từ chẳng qua chỉ là kẻ phàm phu tục tử mà thôi.” Giọng nói của Vệ Từ có mấy phần thấp thỏm
Khương Bồng Cơ thầm liếc mắt
Vệ Từ cố ý không muốn nhìn thấy cô vui vẻ, luôn nói lời khiến cô buồn bực tức giận
“Nếu, nếu chủ công đến lúc đó vẫn không thay đổi quyết định, Từ sẽ thuận theo ngài.” Dứt lời, Vệ Từ nằm thẳng tắp như cá chết, lỗ tai đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu
Nếu trên đất có một kẽ hở, anh thật sự muốn nhảy xuống trốn ngay
Khương Bồng Cơ mặt tràn đầy kinh ngạc
Vừa rồi cô đã chạm đến ẩn tình trong chuyện này rồi sao?
“Nhưng trước đó, chủ công vẫn nên chú ý khoảng cách nam nữ.” Cuối cùng Vệ Từ thêm một câu khiến cô tụt hứng
Miệng cô cong lên, không quan tâm Vệ Từ nói gì
Sau hôm nay còn không biết khi nào mới lại có thể gặp nhau, không cho cô nhìn nhiều một chút được sao? Một lát sau, Vệ Từ nhẹ giọng hỏi cô: “Hai năm tới chủ công đã có kế hoạch chưa?” “Nghỉ ngơi hai năm, bóp chết Bắc Cương!” “Sợ là sau hai năm, tình hình thiên hạ đã thay đổi lớn.” Thay đổi trong hai kiếp quá lớn nhưng Vệ Từ biết rõ bản lĩnh của các chư hầu
Chủ công nhà anh tu dưỡng hai năm có nghĩa là hai năm tới không thể nhúng tay vào tình hình chiến cuộc, chỉ có thể ổn định phía Bắc, ngược lại để cho thế lực của các chư hầu có cơ hội phát triển.
Anh nói: “Huynh đệ Hứa thị xuất thân danh môn, đều có dã tâm
Lương thực của quận Chiết dồi dào, lại có ưu thế địa lý
Họ dựa vào điểm này tập hợp nhân tài khắp nơi, tương lai rất có triển vọng
Con trai của Dương Kiển - Dương Đào..
Chỉ có một mình cậu ta thì không đủ sức đe dọa, nhưng Nhan Lâm bên cạnh cậu ta lại không dễ đối phó
Có Nhan Lâm phụ tá, có lẽ Dương Đào có thể nuốt ngược cơ nghiệp của Ngụy Để, tương lai không thể lường trước
Còn Hoàng Tung kia kết giao huynh đệ với chủ công nhưng...”
Vệ Từ chưa nói xong, Khương Bồng Cơ bỗng cười nhạt một tiếng, cô nói: “Mài rìu sắc không sợ chậm trễ việc chẻ củi, chúng ta sợ gì chứ? Chờ sau khi trừng trị Bắc Cương, tiếp đó sẽ thu phục bọn họ
Đừng nói hai năm, dù hai mươi năm vẫn có thể đánh bọn họ khóc kêu cha gọi mẹ” Thể lực của Khương Bồng Cơ tập trung ở đất Bắc, tất cả vùng lân cận đều là khúc xương khó gặm
Sau khi cô trừng trị Bắc Cương chính là thời điểm nguyên khí tổn thương nặng nề nhất, rất có khả năng bị mấy ông hàng xóm liên thủ nhắm tới.
Nhưng cô sẽ sợ điều này sao? Đến một người đánh một người, đến hai người đập cả đôi.