Phong Chân lắc đầu, không phải anh ta không đồng ý, chỉ là anh ta lo lắng mà thôi
Quy mô sĩ tộc ở Sùng Châu không lớn, thế nhưng mạng lưới quan hệ giữa họ lại vô cùng phức tạp
Nếu chủ công chọn cách chỉ bảo vệ lợi ích của một bên mà không tôn trọng và bảo vệ lợi ích của các bên còn lại thì sẽ càng chôn sâu mối tai họa ngầm này, nhưng nếu mặc kệ không quan tâm thì còn đâu là uy nghi của chủ công?
“Chi bằng..
Chỉ tiết kẻ đầu sỏ thôi?” Phong Chân đưa ra kiến nghị trái với lương tâm, anh ta đã lăn lộn cùng Khương Bồng Cơ lâu rồi, sở thích cũng đã có sự thay đổi
Nếu so với những tính toán chặt chẽ liên tiếp thì anh ta thích đơn giản thô bạo hơn
Có điều, thân là một mưu sĩ, anh ta không thể hành động theo cảm tính mà phải đề cao lợi ích của chủ công.
“Không cần thiết, giết hết toàn bộ là được rồi.” Ánh mắt Khương Bồng Cơ lóe lên những tia lạnh lẽo: “Thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường
Cái sùng Châu bé tí này, miếu nhỏ mà lắm yêu ma tác quái, mạng lưới quan hệ chồng chéo phức tạp
Nếu như chỉ giết tên đầu sỏ, chẳng phải đồng nghĩa với việc để chúng bảo tồn được nguyên khí hay sao? Chỉ cần người còn sống, bọn chúng chỉ cần nắm được một cơ hội là lại có thể dựng lại cơ đổ
Như vậy chi bằng một gậy đánh chết toàn bộ cho xong.” Chỉ biết kẻ cầm đầu, những kẻ còn lại sẽ vẫn làm loạn
Nếu đã như thế, chi bằng nhổ cỏ nhổ tận gốc, không để lại hậu họa
“Lấy những gia tộc này làm gương, ra tay xử lý thật độc ác vào, tiện thể để những kẻ khác thấy được cấu kết với giặc phản quốc thì sẽ có kết cục thể nào!” Khương Bồng Cơ đã nói như vậy rồi thì đương nhiên Phong Chân cũng sẽ không phản đối thêm nữa
Anh ta giảo hoạt nheo hai mắt lại, khóe môi cong lên nụ cười nhạt chứa đựng những toan tính.
Khoảng thời gian Khương Bồng Cơ không ở đây anh ta đã chịu không ít oan ức, bây giờ có thể một hơi lấy lại danh dự, có gì mà không vui? Phong Chân nhận lệnh đi bố trí, chỉ còn lại Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng với vẻ mặt thâm trầm
“Huynh không sao chứ? Vết thương có còn đau không?” Khương Bồng Cơ khẽ giọng hỏi
Kỳ Quan Nhượng giật giật khóe môi cứng ngắc, anh ta nói: “Lần này Nhượng..
Thật sự đã gặp phải tai bay vạ gió.” Khương Bồng Cơ hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta, đường cong nơi khóe miệng biến mất, khôi phục lại vẻ yên lặng.
“Huynh thấy, kẻ ám sát huynh rốt cuộc là sĩ tộc Sùng Châu hay là..” Khương Bồng Cơ thấp giọng hỏi Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng suy nghĩ, nhíu chặt chân mày, trầm ngâm nói: “Sợ là mượn đao giết người, nhìn bên ngoài thì sĩ tộc ở Sùng Châu đang dần mất đi lý trí, phái người hành thích nhưng kẻ ẩn nấp bên trong lại là kẻ khác
Kẻ đó hành sự vô cùng cẩn thận, nếu không có sự để phòng từ trước thì sợ là không tìm được manh mối.”
Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi, cô đè nén những nôn nóng và tức giận đang âm ỉ trong lòng xuống
Kỳ Quan Nhượng nói tiếp: “Dù là như thế, kẻ đó cũng không hề để lại sơ hở, Nhượng cũng chỉ là..
hoài nghi mà thôi.” Khương Bồng Cơ nhíu chặt chân mày, đáy mắt dường như muốn phun trào sự tàn khốc kinh người
“Chủ công..
Không được thiểu cảnh giác.” Kỳ Quan Nhượng siết chặt cây quạt trong tay, gõ mặt quạt xuống bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh làm gián đoạn suy nghĩ của Khương Bồng Cơ: “Việc nhỏ mà không biết nhẫn nhịn thì sẽ làm đảo lộn kế hoạch lớn
Nhượng cho rằng đối phương cũng không phải là thật sự muốn lấy mạng của Nhượng, có lẽ phần lớn vẫn là thăm dò thôi.” Khương Bồng Cơ ngước mắt nhìn Kỳ Quan Nhượng, dùng ánh mắt dò hỏi
“Huynh cũng cho rằng kẻ đó đang thăm dò sao?” Thăm dò cái gì? Thăm dò xem có phải Khương Bồng Cơ đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương rồi hay không
Nếu cô phát hiện ra rồi, thì chắc chắn mâu thuẫn giữa hai người sẽ lộ ra ngoài, đối phương cũng tiện thay đổi kế hoạch khi còn sớm
Nếu sau khi thăm dò, kẻ đó phát hiện ra Khương Bồng Cơ vẫn u mê không biết gì, đối phương cũng có thể yên tâm, tiếp tục ẩn núp trong bóng tối
“Chí ít cũng nắm chắc bảy phần.” Kỳ Quan Nhượng vừa phe phẩy quạt lông, vừa cụp mắt nói: “Chủ công cần phải cẩn thận, chớ để lộ ra sơ hở.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta sẽ vờ như chưa phát hiện ra chuyện này..
Để xem, ai là người không nhịn được mà nổi giận trước.” Mấy ngày gần đây, bầu không khí ở Sùng Châu bỗng nhiên rất kỳ lạ, tựa như bị bao phủ bởi một tầng khí áp thấp khiến cho người ta bị đè nén, không thể thở nổi
Đến khi đám người đó nhận được tin Khương Bồng Cơ đã trở lại Sùng Châu, một tin tức quan trọng khác cũng được truyền tới
“Sao cô ta dám!” Nghe tin Khương Bồng Cơ muốn tịch thu tài sản, tru di tam tộc những sĩ tộc Sùng Châu tham gia tạo phản, toàn bộ sĩ tộc Sùng Châu nhốn nháo hết cả lên
Bọn họ ít nhiều cũng đều nghe ngóng được tin tức của mấy gia tộc đó nhưng chưa từng nghĩ rằng Liễu Hi lại thật sự dám ra tay độc ác như vậy, tịch thu tài sản, tru di tam tộc nhà người khác.
“Sao cô ta không dám chứ? Những kẻ đần độn chỉ biết tự kiêu tự đại ấy, thừa dịp Liễu Hi không ở Sùng Châu mà thông đồng với Bắc Cương
Làm thì cũng đã làm rồi, hiện tại thế cục Đông Khánh đã rối như tơ vò, bọn họ làm như vậy cũng chỉ vì tiền đồ của mình, không thể chê trách
Nhưng cái không được là để Liễu Hi phát hiện ra
Bây giờ đưa chứng cứ có sẵn tới tay người ta rồi, người cho rằng Liễu Hi sẽ nhận từ nương tay mà tha cho họ một mạng sao?”
Có người giận đến phát điên, có người lại thờ ơ lạnh nhạt.
Kẻ trước thì tức phát điện, có chút mùi vị bầu bị thương nhau
Những kẻ sau thì từ đầu đến cuối vẫn là người ngoài cuộc, bình tĩnh xem thể cục Sùng Châu thay đổi.
“Nhưng mà..
Đồ sát sĩ tộc, người tàn nhẫn như vậy chúng ta há có thể cùng một giuộc với cô ta?” Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân.
Ý nghĩa gốc của câu nói này phải là không được đối tốt với sĩ tộc chịu phạt, không được gạt dân chúng ra ngoài lễ nghi, Nhưng theo sự thay đổi của thời đại, câu nói này ngược lại trở thành kim bài miễn tử và đặc quyền của tầng lớp sĩ tộc.
Bây giờ đã bị xuyên tạc thành..
Sĩ phu có đặc quyền không phải chịu hình phạt, thứ dân không có tư cách nhận được đãi ngộ lễ nghĩa.
Mặc dù sĩ tộc ở Sùng Châu thuộc về loại nhà giàu mới nổi trong giới quý tộc, thế nhưng cũng ngự trị trên thứ dân bách tính
Khương Bồng Cơ vì tội danh “cấu kết với Bắc Cương” mà muốn mạng sống của toàn gia tộc bọn họ, đúng là bất chấp lý lẽ
Theo cách nghĩ của những kẻ đó, phạt nặng là được, đâu cần phải động đến binh đao? “Theo như ngày xưa, cô ta sẽ rất mất lòng dân, sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn.”
Đối mặt với cách nói này, người có đầu óc tự cười khổ.
Bọn họ hiểu rất rõ, chỉ cần từ đầu tới cuối Liễu Hi nắm binh quyền trong tay, những sĩ tộc nhảy nhót tưng bừng ở Sùng Châu căn bản là không thể đả thương cô được.
Vài nho sinh dắt tay nhau tới tìm Khương Bồng Cơ, góp ý với cô, ba hoa khoác lác một phen, ý tứ chủ yếu là cô làm không đúng.
Nếu như là người bình thường thông đồng với địch phản quốc thì chết thế nào cũng đáng.
Nhưng hiện tại người tư thông với Bắc Cương là sĩ tộc, chỉ cần nghiêm khắc dạy dỗ một trận, nhận tiền phạt là được rồi, không đến mức phải lấy mạng người
Phải biết Đông Khánh có một điều luật đó là sĩ tộc có thể dùng một số tiền để miễn tử hình
Cho dù là tội danh như thông đồng với Bắc Cương cũng chỉ cần trả đủ tiền thì theo pháp luật vẫn có thể vô tội và được thả ra.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn bọn họ “líu lo” rất lâu
Nửa canh giờ sau..
“Miệng các ngươi có khó không?” Mấy nho sinh kẻ xướng người họa, khả năng ăn nói cũng không tệ, chỉ tiếc là đầu óc ngu muội
Nho sinh chắp tay thi lễ với Khương Bồng Cơ, ngạo nghễ đứng tại chỗ nói: “Vẫn mong Liễu Châu mục cân nhắc rồi hãy làm.”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Nhìn có vẻ là không khát nhỉ, vậy cũng được, khỏi phải ném các ngươi xuống giếng nước trong hậu viện, ô uế nước của ta
Người đâu, ném toàn bộ những kẻ hư danh nói khoác này ra ngoài cho ta
Từ nay về sau, kẻ nào trong số bọn chúng còn dám tới cửa, trực tiếp đánh gãy hai chân! Mấy tên nho sinh sau khi nghe xong, sắc mặt tái mét
Khương Bồng Cơ nguy hiểm nheo mắt lại: “Ném ra ngoài!” Nho sinh còn muốn nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy hộ vệ mặc áo giáp, lộ ra lưỡi đao sáng loáng, lập tức im như thóc, không dám ho he
Đúng lúc này, Phù Vọng và Lý Uân cả người đầy mùi máu tiến vào.
Mấy tên nho sinh nhìn thấy vậy thì trong lòng bất an.
“Xử lý xong rồi?” Khương Bồng Cơ hỏi
Phù Vọng hành sự cẩn trọng, gã nói: “Đã tịch thu xong rồi.”