“Chủ công, chi bằng để mạt tướng xuất tinh nghênh địch, dạy cho bọn người này một bài học!” “Hán Mỹ, bình tĩnh.”
Kỳ Quan Nhượng liếc nhìn gương mặt lãnh đạm của chủ công nhà mình, thấp giọng kéo áo giáp của Lý Uân, tránh cho người này hành động theo cảm tính.
“Quân sư, làm sao nhịn được chứ? Đám người Bắc Cương thô bạo này mắn...” Lý Uân nuốt những lời còn sót lại vào bụng, vẻ mặt vẫn cực kì phẫn nộ
“Chủ công ty có quyết định, huynh cho rằng ngài ấy thích chịu thiệt hay sao?” Kỳ Quan Nhượng thấp giọng khuyên nhủ: “Tại sao ngoài kia lại mắng chửi khó nghe như vậy? Còn không phải là muốn chúng ta tức giận, xuất binh nghênh địch ư? Xuất binh lúc này hoàn toàn không có lợi với chúng ta
Vừa mới đánh hạ ba thành Thượng Ngu, dân chúng trong thành phần nhiều là người thân cận với Bắc Cương
Nếu bọn họ thừa dịp chúng ta nghênh địch lén trong ứng ngoài hợp, chưa biết chừng ba thành vất vả lắm mới mưu tính được vào tay lại để mất
Mặc kệ bọn họ chửi mắng, bọn họ không đủ đồ dự trữ, chịu không được vài ngày sẽ tự động rút lui.”
Lý Uân cũng không phải cậu nhóc trước kia nữa, đương nhiên anh thấy rõ chiến cuộc.
Nhưng...
Nghe xem nội dung người bên ngoài mắng chửi là gì?
Nhục mạ bọn họ là thứ hèn nhát thì chẳng đáng kể đến, loại mắng chửi không đau không ngứa này tính là gì
Nhưng lại dám mắng chửi chủ công của bọn họ, thậm chí còn dùng mấy lời thô tục đụng chạm đến thân quyến nhà ngoại của chủ công, thật quá mức đê tiện! “Mặc bọn chúng tùy ý nhục mạ, uy nghiêm của chủ công ở đâu?”
Lý Vân tức đến mức mắt trợn tròn, ngón tay nắm vũ khí trắng bệch.
Tiểu thiên sứ tốt tính như vậy cũng không nghe nổi nữa
Đối tượng mà mấy tên Bắc Cương kia thách thức nhục mạ là chủ công của bọn họ.
Mặc dù chỉ là mấy lời nói thô tục nhưng truyền đi thì danh tiếng của chủ công phải làm thế nào?
“Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng chủ công không tỏ thái độ, ta với huynh có thể thể nào chứ?” Kỳ Quan Nhượng siết chặt cán quạt, nhìn như trấn tĩnh tự nhiên nhưng động tác phẩy quạt của anh ta vẫn vạch trần tâm trạng thật của anh ta
Không chỉ có đám người Kỳ Quan Nhượng không chịu nổi mà khán giả kênh livestream cũng sốt ruột, hận không thể chui qua màn hình chửi nhau với binh sĩ Bắc Cương.
Bà nội nó chứ, tiểu công chúa nhà bọn họ là người mà ai cũng có thể nhục mạ được sao?
Có tin bọn họ chỉ dùng lời nói mà mắng cho đám con rùa Bắc Cương tức chết không? Nói đến tinh hoa “chửi bới”, đám Bắc Cương này sao là đối thủ của bọn họ được? [Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Streamer, bọn họ chửi khó nghe thật đó, tiếp tục nhịn như vậy thật không giống cô
Streamer mà bọn họ biết là người như thế nào? Chịu gì cũng không chịu thiệt! Không thể không thừa nhận, sự hiểu biết của bọn họ đối với Khương Bồng Cơ là chính xác
“Gấp cái gì? Người bị chửi là ta đây còn không gấp.” Khương Bồng Cơ cười trấn an Lý Uân
Tố chất tâm lý của cô còn mạnh hơn tưởng tượng của mọi người nhiều, chỉ là mấy lời nhục mạ đầu môi mà thôi, còn chưa đủ để cố đánh mất lý trí
“Đối phó với những người để tiện như thế, chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp để tiện hơn để xử lý
Có điều phụ nữ chanh chua mắng chửi nhau sẽ ảnh hưởng đến phong thái, chúng ta không thể làm như vậy.” Cô lẩm bẩm một tiếng, nói với Phù Vọng đang đứng im lặng một bên: “Chính Đổ, ta có một việc muốn huynh đi làm.” Phù Vọng hồi hộp trong lòng, gã tiến lên trước nghe lời dặn dò của Khương Bồng Cơ rồi cảm khái một tiếng
Quả nhiên rất đê tiện! Mười lăm phút sau, binh sĩ Bắc Cương dưới thành mắng khô miệng khô lưỡi, thủ vệ trên thành vẫn không hề dao động
Tướng quân Bắc Cương chọn một tiếng, kỳ quái nói: “Liễu Hi rốt cuộc là ông hay là bà, mắng thể mà không có phản ứng gì?” Đám đàn bà chua ngoa nơi phố chợ nhục mạ đám lưu danh xướng kỹ thể nào, đám người Bắc Cương kia liền nhục mạ Khương Bồng Cơ thể ấy
Chỉ cần là phụ nữ, bị hàng nghìn hàng vạn người chỉ vào mũi mắng thì đã sớm giận đến mức xấu hổ nhảy lầu rồi, da mặt Liễu Hi này cũng dày thật.
“Có lẽ người ta cảm nhận được niềm vui trong đó, còn thấy rằng chúng ta không đủ sức ấy.” Phó tướng nói vẻ sâu xa.
“Nói cũng phải..
Tiếp tục mắng, đừng dừng lại!” Vừa dứt lời, mấy người không có động tĩnh gì từ tường thành đi ra: “Ha, có hiệu quả rồi
Đừng dừng đừng dừng, tiếp tục tiếp tục đi! Liễu Hi này cũng quái thật, không mắng hết sức không chịu đi ra, ha ha ha!”
Binh sĩ Bắc Cương bên cạnh cũng cười vang theo
Nhưng rất nhanh, bọn họ không cười nổi nữa.
Mấy cái thang nhô ra khỏi tường thành, treo vài gã đàn ông trần như nhộng bị trói lên.
Gió thổi qua, mấy gã đàn ông bị treo hơi “phấp phới”.
Sau đó, còn có từng hàng tù binh Bắc Cương bị lột sạch quần áo đang run rẩy
Liễu Hi giở trò quỷ gì vậy? “Thế này đã sợ rồi? Ai bảo đảm mọi rợ dưới thành để tiện như vậy, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi.” Phù Vọng dùng báng thương chọc vào thắt lưng phụ tá của Nhị vương tử, quần áo trên người hắn ta vẫn còn nguyên nhưng cũng bị trói lại thành bánh chưng, vô cùng chật vật
Bọng mắt tên phụ tá bầm tím, cánh môi khô khốc tái nhợt
Hắn ta như chim sẻ sợ cành công
Phù Vọng chọc hắn ta một chút, hai chân hắn ta liền mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất
Phù Vọng nhướn mày, khinh thường cười nói: “Không muốn bị lột sạch treo lên thì thông minh chút đi.” Vì mạng sống, phụ tá chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, khàn giọng hô to xuống dưới thành
“Ta là phụ tá của Nhị vương tử, các ngươi nhìn thấy vương tử còn không mau cứu giá!” Phù Vọng giơ tay lên móc lỗ tai, cau mày nói: “Kêu không đủ lớn, tiếp tục!” Giọng phụ tá vốn nhỏ, lúc này lại ép mình gắng hết sức gào lên, chưa được mấy tiếng đã khản giọng
Nghe thấy người bị treo trên thành là Nhị vương tử Bắc Cương, binh sĩ Bắc Cương bên dưới náo động một trận
“Hoảng cái gì mà hoảng? Bà già Liễu Hi đó lừa các ngươi thôi, tiếp tục mắng!” Tướng lĩnh Bắc Cương hét lớn một tiếng, binh sĩ rất nhanh ổn định lại, tiếp tục chửi mắng
Tiếng mắng chửi thưa thớt lại khôi phục cao vút, chỉ thấy Phù Vọng trên thành cười khẽ giương cung tên lên, bắn đứt một cái dây thừng
Người bị treo trên dây thừng kia kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống, ngã thành một bãi thịt nát
“Treo lên!” Phù Vọng lạnh lùng hạ lệnh
Binh lính sau lưng treo binh sĩ Bắc Cương trần như nhộng đã trói xong lên thang nhô ra ngoài tường, lại treo lên vị trí vừa nãy.
Chính mắt thấy cảnh tượng vừa nãy, người bị treo đó sợ đến mức tè ra quần, chất bẩn từ không trung rơi xuống.
Phía dưới mắng chửi càng hăng, Phù Vọng càng không dừng tay.
Liên tục bắn đứt hơn mười cái dây thừng, người bị treo đều ngã chết hết
Không ai biết Phù Vọng muốn mạng của người nào tiếp theo
Phụ tá của Nhị vương tử đã bị dọa đến mức suýt chút nữa ngất đi.
Nhị vương tử bị treo ở chính giữa dựa vào tường thành càng suy sụp đến mức lớn tiếng kêu gào, hai chân đạp loạn, nước mắt nước mũi đầy mặt
“Đừng giết cô..
đừng giết cô...”