Nếu như mình qua đời, Tôn Lan sẽ thực sự một thân một mình ở trên đời, không có người thân bên cạnh để nhờ vả, chỉ có thể dựa vào bạn bè.
Tôn Lan ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ cháu biết rồi
Ông nội, cháu sẽ chung sống hòa hợp với bọn Tĩnh Tuệ.” “Ừ, ngoan.” Tôn Văn dùng bàn tay tràn đầy vết chai vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cháu trai, tràn đầy vui vẻ và yên tâm
“Nào, ông kiểm tra Lan Lan một chút, xem cháu có học hành chăm chỉ hay không.” “Dạ được, ông cứ kiểm tra đi.”
Kiến thức vỡ lòng của Tôn Lan đều do một tay Tôn Văn phụ trách, cho dù là thời điểm gian nan khó khăn nhất thì ông cũng không hề lơi lỏng chuyện dạy bảo Tôn Lan
Ông biết Tôn Lan còn nhỏ cho nên đề bài kiểm tra cũng không khó, nhưng biểu hiện của cháu trai khiến ông vô cùng kinh ngạc
“Cục cưng quý giá Lan Lan của ông nội, trò giỏi hơn thầy, còn thông minh hơn cả cha của cháu hồi đó nữa.” Tôn Văn vui mừng đến mức ánh mắt sáng bừng lên, tựa như nở hoa trên mặt, không hề keo kiệt mà khen cháu trai lên tận mây xanh.
Chính bản thân ông cũng là điển hình của người có tài nhưng thành danh muộn
Thời còn trẻ ông học hành vô cùng vất vả, con trai ông cũng là người không lanh lợi, trên phương diện học tập dường như không có năng khiếu..
Tới đời của Tôn Lan, Tôn Văn cũng buồn phiền, trí lực của đứa nhỏ này không phải cũng bình thường không có gì nổi bật chứ?
Sau khi học vỡ lòng, hiện thực khiển Tôn Văn phải chịu đả kích lớn
Không nhanh nhạy là gen di truyền!
Học cái gì cũng phải vất vả!
Ông không chê cháu trai của mình ngốc nghếch, chỉ là lo lắng Tôn Lan quá bình thường, sau này dễ bị người khác bắt nạt
Nếu không phải vì lý do này thì Tôn Văn cũng không liều lĩnh đặt cược tính mạng, góp nhặt chiến công như vậy
Chỉ mong Khương Bồng Cơ nể tình những cống hiến to lớn của ông, sau này đối xử tốt với Tôn Lan
Chỉ là..
Cháu trai lại mang tới cho ông một bất ngờ lớn vui vẻ như vậy
Sự bất ngờ này còn khiến ông có cảm giác thành tựu hơn cả khi tính kế đám người Bắc Cương ngu ngốc kia.
Tôn Lan cúi thấp đầu, thằng bé được khen nên cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô tình lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu
“Cháu còn có nhiều điều chưa hiểu rõ, vẫn cần chịu khó học tập hơn nữa.”
Tôn Lan chưa từng kiêu căng, ngược lại còn nghiêm túc soi xét lại bản thân.
Cũng khó tránh, Phong Nghi là học sinh xuất sắc trong trường học, lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mặt cậu, với tí kiến thức của mình, Tôn Lan ở thư viện Kim Lân cũng không dám kiêu căng
“Ừ, đúng rồi, thắng không kiêu thua không nản, không hổ là Lan Lan ngoan của ông.” Tôn Văn vỗ vỗ búi tóc của cháu nói: “Nếu Lan Lan có vấn đề gì không hiểu, nhất định phải hỏi nhiều nghĩ nhiều, đừng sợ người khác chế cười, hiểu rõ mới là chuyện quan trọng nhất.” Tính cách của Tôn Lan giống cha, hay ngại ngùng trầm tính lại chất phác.
Trong lòng Tôn Văn lo lắng cháu mình sẽ giấu thắc mắc trong lòng, kiểu học như vậy sẽ không tốt
Tôn Văn gật đầu một cách trịnh trọng, lại nói: “Ông ơi, đúng lúc cháu cũng có vài vấn đề muốn hỏi.” Cậu đến Sùng Châu cũng lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng Kỳ Quan Nhượng chỉ bài cho con gái hoặc Phong Chân chỉ bài cho con trai, cậu đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ
Chỉ là bây giờ không cần phải ngưỡng mộ nữa rồi, Tĩnh Tuệ và Phong Nghi có hai người cha kiến thức uyên bác, cậu cũng có ông nội kiến thức uyên bác hơn nữa
Tôn Văn cười nói: “Được, nói ông nghe xem.” Tôn Lan xoay người chạy vào trong phòng, mang đến vài cuốn sách, vừa nhìn thấy lông mày Tôn Văn đã nhảy dựng lên
Bởi vì, sách vở của Tôn Lan dùng toàn bộ đều được làm từ giấy Tuyên quý giá, đó là loại giấy “quý như vàng” đó! Đây nào có phải là đọc sách, rõ ràng là đang đốt tiền mà! Mở sách vở ra, trên trang giấy sạch sẽ chỉnh tế là những nét chữ non nớt của cháu ông viết ra, Tôn Văn cảm giác ngón tay đều đang run rẩy.
Thứ ông cầm không phải là một cuốn sách mà rõ ràng là đang cầm một đống vàng.
Lúc này đây, ông cũng không nhịn được mà ngưỡng mộ ghen tỵ:
Nếu lúc trẻ ông có điều kiện học tập tốt như cháu trai bây giờ thì có lẽ không cần phải phí thời gian tới bốn mươi mấy tuổi mới có được một chút thành tựu
“Ôi..” Than nhẹ một tiếng, Tôn Văn ngồi xuống hành lang, một tay vừa mở sách vở, tay còn lại ôm lấy cháu trai: “Câu hỏi nào?” Những vấn đề nan giải mà Tôn Lan không thể nào trả lời được đối với Tôn Văn chỉ là chuyện nhỏ, đáp án chỉ cần hạ bút thành văn.
Hưởng thụ ánh mắt sùng bái như những vì sao của cháu trai, Tôn Văn nở nụ cười hiếm thấy trong mấy năm nay
“Ông thật giỏi!” Tôn Lan không hề ngại ngùng mà thể hiện sự sùng bái của bản thân, Tôn Văn lâng lâng vui mừng, cảm thấy giống như được ăn quả đào tiên của Vương mẫu nương nương vậy, cả người khoan khoái.
“Lan Lan muốn trở nên giỏi giang như ông nội, sau này phải cố gắng học hành chăm chỉ.” Tôn Văn nhìn sắc trời một cái, ông cầm tay cháu bước vào trong dùng bữa.
Nhìn thấy cháu trai ăn hết sạch từng hạt gạo, Tôn Văn vừa vui mừng vừa xót xa.
May mà hai ông cháu đã khổ tận cam lai, sau này sẽ tốt hơn.
Đúng vậy..
Chỉ cần chủ công bước lên vị trí cao hơn thì ông và Lan Lan mới có thể sống tốt hơn
Dỗ cháu trai ngủ xong, Tôn Văn đứng dậy cầm lấy một cái đèn, cởi áo trong ra, lại dùng kéo cắt vạt áo một cách cẩn thận để lấy ra món đồ ở bên trong
Nội dung ở bên trong ông đã đọc đi đọc lại nhiều lần, đã thuộc lòng rất lâu rồi
Ông cứ ngồi thức như vậy cho tới lúc hừng đông, sau đó rửa mặt thay một bộ đồ mới, cẩn thận chỉn chu một lượt
Đang định ra ngoài thì cháu trai đã chỉnh đốn ổn thỏa
“Mới sớm đã dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm một lúc?” Tôn Lan nói: “Cháu đã hẹn với đám Phong Nghi cùng nhau luyện tập buổi sáng.” Vừa ra cửa thì bên ngoài đã có hai chiếc xe ngựa dừng sẵn ở đó, một cái đầu quen thuộc ló ra khỏi màn xe
“Chào buổi sáng Tôn tiên sinh.” Người nói là Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, với tính cách cứng nhắc của Phong Nghi, cậu sẽ không làm hành động như ló đầu ra khỏi màn xe
Thoải mái bước xuống xe, Phong Nghi cũng hành lễ một cái
Lông mày Tôn Văn âm thầm nhướn lên, nghe nói phụ thân của Phong Nghi - Phong Chân là một kẻ lãng tử đích thực
Hôm nay trông thấy, đúng là không thể tin hoàn toàn vào lời đồn
“Ừ.”
“Tĩnh Tuệ!” Giọng nói xa lạ truyền ra từ trong xe, mang theo vài phần nghiêm khắc
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng cuống quít rụt đầu vào: “Cha...” Tôn Văn nghe được giọng nói, trong lòng suy đoán..
Người đàn ông trong xe ắt hẳn là Kỳ Quan Nhượng rồi
Một cái màn xe khác được xốc lên, lộ ra một khuôn mặt đàn ông gầy yếu, đối phương nhìn Tôn Văn tươi cười chào: “Vị này chắc là Tôn Văn, Tôn Tái Đạo tiên sinh? Tử Hiếu lo lắng tiên sinh không biết đường nên đặc biệt dặn ta đến đưa ông đi một đoạn.”
Khương Bồng Cơ đi tới đâu liền xây nhà ở chỗ đó, đa số dùng để cho thuê hoặc bán lại, một phần nhỏ thì dùng để khen thưởng cho cấp dưới
Hàng xóm hai bên trái phải với Tôn Văn chính là Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân
“Vậy đành làm phiền rồi.” Thấy Phong Chân cư xử ôn hòa, ấn tượng của Tôn Văn đối với anh ta cũng tăng lên một bậc, chỉ có Kỳ Quan Nhượng âm thầm cười nhẹ một tiếng
Tên vua màn ảnh Phong Chân này, diễn trò thành nghiện luôn rồi.
Ba đứa nhỏ cùng nhau chạy bộ buổi sáng, còn ba người lớn thì cùng nhau đi tới phòng chính vụ.
Tôn Văn lần đầu tiên gặp được chủ công.
May mắn chủ công nhà mình là nữ, ở giữa một đám người, khí thế mạnh mẽ, Tôn Văn không lo nhận nhầm người.