Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, tóc mai của gã ta đã bạc trắng, dáng vẻ chán nản mà tiều tụy.
Tam vương tử khiếp sợ..
Kẻ địch? Sao có thể như vậy được? Trận lũ lụt này tới đột ngột như vậy, gần như không thể dự đoán được
Sao đổi phương có thể chuẩn bị trước đội thuyền và nhiều bè gỗ như vậy chứ? “Đại quân của Liễu Hi sao?” Tam vương tử suýt nữa đứng không vững, hai chân đã tê rần, hắn ta nói: “Sao bọn họ có thể đoán trước được vậy?”
Nếu không phải sớm biết sắp có lũ lụt tới, ai sẽ thần kinh mà đi chuẩn bị bè gỗ đơn giản cung cấp cho đại quân gần trăm nghìn người chứ? Nơi này là Bắc Cương chứ không phải phía Nam với sông ngòi chằng chịt đâu
Đại vương tử cũng hối hận
Bản thân hắn muốn dẫn theo đại quân và lương thực qua tranh đoạt binh quyền, kết quả lại kéo cả mình vào
Hắn kiên trì ẩn náu nhiều năm, vốn tưởng rằng có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, nào ngờ mấy người em trai đều giống như đột nhiên cắn thuốc vậy
Tứ vương tử tiêu diệt bảy anh em, kết quả lại bị Cửu vương tử nhảy ra kết thúc thần thoại của nó
Điều này còn chưa đủ kích thích, kích thích nhất là Cửu vương tử tự nhiên “thượng mã phong”, cuối cùng lợi cho Tam vương tử bị thua từ lúc đầu
Nghe nói Tam vương tử bị Khương Bồng Cơ chà đạp đến mức không chịu nổi và thiếu lương tới mức sắp chết đói nên hắn mới lôi ra tất cả gia sản chuẩn bị tới cướp quyền
Kết quả ư? Không cướp được, trái lại bị một trận nước lũ thình lình xảy ra suýt chút nữa thì tiêu diệt hoàn toàn
Chẳng lẽ ông trời cũng không chịu đứng yên nhìn hắn được thoải mái thuận theo ý muốn sao? Đại vương tử nói: “Ha ha, tướng quân Ngột Lực Bạt ăn nói cẩn thận chút
Liễu Hi còn có thể một tay bày ra thiên tai này sao?”
Lại nói, cho dù đúng là Khương Bồng Cơ bày ra thì cô lấy đâu ra người?
Vừa suy nghĩ, biểu cảm trên mặt Đại vương tử lại cứng đờ.
Xem xét lại từng việc, Khương Đồng Cơ dẫn dắt ba mươi nghìn quân tiên phong đến trước, đoán chính xác Bắc Cương sẽ nhân cơ hội tốt khi đại quân chủ lực chưa tới để đánh lén vào ban đêm, vì vậy tương kế tựu kể bày ra mai phục và thành công đánh cho Ngột Lực Bạt phải thất bại thảm hại rút về
Sau đó, Khương Đồng Cơ lừa cho sĩ khí của Bắc Cương bị giảm sút thảm hại, quấy nhiễu đội hình của bọn họ, phối hợp với quân chủ lực đến sau đánh vào đại doanh của Bắc Cương từ hai phía, khiển Bắc Cương chỉ có thể hoảng sợ không chữa đường lui mà tháo chạy đến bộ lạc Mã Y Nỗ
Sau khi tới đây, đại doanh của Khương Bồng Cơ chỉ ra không vào, áp giải tù binh Bắc Cương tới Đông Khánh.
Nói cách khác, bây giờ trong đại doanh Liễu thị chỉ có hai nhóm người.
Nhóm đầu tiên là ba mươi nghìn quân tiên phong, nhóm thứ hai là quân chủ lực khoảng sáu mươi nghìn người
Hai nhóm người này cộng lại thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm nghìn người.
Nhưng ngay từ lúc đầu Khương Bồng Cơ đã dựng ngọn cờ một trăm năm mươi nghìn người, vậy năm mươi nghìn người còn lại đi đâu? Chẳng lẽ những người này lén lút vòng qua tai mắt của tất cả bọn họ đi tới điểm đầu phía Bắc của Bắc Cương, lên đầu nguồn của sông Tư Thủy làm chuyện này hay sao?
Không đúng, không đúng..
Chiến tranh không thể tính như vậy được, để thổi phồng quân lực, hơn phân nửa đều sẽ báo cáo không lên mấy chục nghìn người, giống như đại quân Bắc Cương có một trăm tám mươi nghìn người liền nói phóng lên thành năm trăm nghìn người vậy.
Đại vương tử vò đầu bứt tai, trước sau vẫn không thể đoán ra được sự thật.
Ngột Lực Bạt không muốn dây dưa với Đại vương tử
Bây giờ mọi người đã là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây, tranh đấu với nhau chỉ có lợi cho kẻ địch.
“Thiên tại hay họa do con người gây ra cũng vậy thôi
Người của giặc Liễu tới đây hẳn không có ý tốt
Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là phải nghĩ cách ép cho quân địch rút lui...” Sau khi gã ta nói xong câu này liền cảm thấy mình nói lời vô nghĩa, trong lòng chua xót.
Ngột Lực Bạt là trí giả của Bắc Cương, nửa đời huy hoàng, làm sao ngờ được mình sẽ có ngày thê thảm như hôm nay? Nếu lần này không thể đánh cho kẻ địch lùi lại thì ắt sẽ rơi vào tay bọn họ.
Ngột Lực Bạt rất rõ ràng khi mình trở thành tù binh sẽ gặp phải kết quả thế nào.
Đại quận Bắc Cương rút lui không muốn nhưng cũng không tính là sớm, chỉ giữ lại được hơn nửa binh lực nhưng các loại vũ khí, quân nhu gì đó thì gần như không thể mang theo.
Sau mấy đợt mưa tên thưa thớt, bọn họ đã không có cách nào ngăn cản phe địch đang tiến lại
Ngột Lực Bạt đen mặt, chợt rút con dao găm bên thắt lưng ra
Bất kể là người đàn ông Bắc Cương nào cũng có thói quen mang theo dao găm bên mình, bởi vì làm vậy sẽ thuận tiện xử lý con mồi khi ở nơi hoang dã
Nhưng bây giờ là chiến trường..
Dài một tấc thêm một phần mạnh, ngắn một tấc lại thêm một phần nguy hiểm, các loại dao găm, đao ngắn có thể có tác dụng gì chứ? May là bây giờ kẻ địch không bày ra trận thế, không có cách nào lập thành quân trận từng bước tiến lên
“Lên bờ..
Giết...”
Phù Vọng trấn giữ trung quân, Lý Uân chỉ huy quân tiên phong, Khương Đồng Cơ - chủ công luôn phóng túng tới tận trời cao lúc này đã bị giam trong phòng tối nhỏ”
Nói đùa à! Bây giờ là chiến đấu đường thủy, sao có thể so với những trận chiến bình thường được chứ?
Nếu như chủ công vô ý rơi xuống nước chết đuối hoặc bị lũ lụt cuốn trôi đi, bọn họ muốn cứu cũng không kịp đâu
Khương Bồng Cơ nghe được điều này thì chỉ có thể cười “Ha ha” để thể hiện nỗi phiền muộn của mình.
Cô có thể nhìn được rất tốt trong đêm, cho dù tầm nhìn rất kém cô cũng có thể thấy rõ được tình hình của tiền tuyến từ phía xa.
Đại quân không miễn cưỡng lên đất liền, trái lại ra lệnh cho đội bắn cung bắn loạn về phía đại quận Bắc Cương đang ẩn nấp
Có vài người bị tên lạc bắn chết, có vài người lại bị đồng đội của mình quá sợ hãi mà giẫm chết, còn có vài người vô ý rơi xuống nước chết đuối..
Ngột Lực Bạt hừ một tiếng, hạ lệnh cho người thu lại mũi tên do đối phương bắn tới và bắn trả lại
Bọn họ gần như đã mất hết tất cả vũ khí và quân nhu, số lượng cung tên được binh lính mang theo lại càng ít, nhưng dù sao ít cũng hơn không
Đại quân Bắc Cương không ngốc tới mức đứng yên làm bia sống cho người ta bắn, tất nhiên sẽ lợi dụng tất cả điều kiện có thể, liều chết giãy giụa
“Phì..
Đám người Bắc Cương đúng là sống dai thật.” Lý Vân phát hiện ra kẻ địch phản kích, lập tức nghĩ đến nguồn gốc sổ mũi tên bọn chúng bắn ra
Anh dùng mệnh lệnh điều động thủy quân do Tể Khuông huấn luyện ra, cố gắng tránh mũi tên lạc của kẻ địch
Thử nói xem, một tướng quân am hiểu chiến đấu trên đất liền còn kiêm tới mấy chức như anh, giờ làm thống lĩnh thuỷ quân gà mờ thì phải có cảm giác chua xót tới mức nào.
Nhưng cũng nên thử một chút...
Anh thấy chỉ huy thuỷ quân dường như không khó như mình tưởng
Nếu Tề Khuông ở đây thì chắc chắn sẽ trừng mắt coi thường Lý Uân
Nếu thủy quân dễ chỉ huy như vậy, anh ta cần gì phải vất vả huấn luyện nhiều năm chứ? Bồi dưỡng thủy quân chiến đấu dưới nước còn tốn nhiều công sức và chi phí hơn bộ binh bình thường rất nhiều
Nếu như đối thủ của Lý Uân không phải thiếu cả cung tên lẫn mũi tên, căn cứ vào cách chỉ huy của anh thì chắc chắn sẽ chịu thiệt hại lớn
Thực tế, số thương vong bên phía Bắc Cương càng lúc càng lớn, Lý Uân chỉ huy rất thuận buồm xuôi gió
Nửa canh giờ đã trôi qua, toàn bộ binh lính ở những khu vực tương đối thấp đều đã chết hết hoặc cũng bị thương nặng, đại quân của Khương Bồng Cơ bắt đầu xông thẳng lên bờ
Ngột Lực Bạt và các tướng lĩnh khác chỉ có thể dẫn binh lính chống cự, nhưng tiền tuyến của bọn họ liên tục phải lùi lại, gần như không có cách nào hình thành ngăn cản hữu hiệu
Khi đại quân sắp thua, trong mắt Ngột Lực Bạt hiện lên sự kiên định
“Đại vương, đại điện hạ, hai ngài mau chóng rút lui đi..
Mạt tướng sẽ chặn phía sau cho hai ngài.” Tuy Ngột Lực Bạt có tầm quan trọng hơn cả hai vương tử cộng lại, nhưng gã ta không thể bỏ mặc hai người mà một mình chạy trốn đi
“Thầy..
Muốn đi thì chúng ta cùng đi...” Tam vương tử run rẩy, cánh tay hắn ta bị trúng hai mũi tên, may là không tổn thương đến vị trí quan trọng.
Thật ra, không phải hắn ta quá kính yêu người thầy này, mà hắn ta biết, rời khỏi Ngột Lực Bạt thì mình cũng không sống được bao lâu.