Trần Hiểu Khâu khẽ cúi mặt, hình như đang cố nén cho nước mắt đừng tràn ra.
Tôi cũng cảm thấy trong lòng hoảng loạn, thật là khó có thể hình dung được, tâm trạng của Mộc Ca khi ấy ra sao.
Nếu cha mẹ và em gái tôi đối xử với tôi như thế, thì nhất định tôi sẽ không thể nào chấp nhận nổi, thậm chí có thể còn vì thế mà tuyệt vọng cũng không chừng.
Mộc Ái giơ bàn tay bé nhỏ của mình đặt vào mắt của Mộc Ca: “Cha ơi, đừng khóc.”
“Ừ, cha không khóc nữa…” Mộc Ca ôm chặt cô bé, hít thở thật sâu.
Tôi nghĩ, ít nhất anh ta vẫn còn một đứa con, xem như niềm an ủi anh ta trong lúc này.
Bất giác, tôi chợt nhớ đến những người của Thanh Diệp.
Năm người họ hình như chỉ còn biết nương tựa vào nhau. Có lẽ, còn có thể tính thêm Huyền Thanh Chân Nhân nữa và nhiều nhất chỉ chừng ấy.
Tuy điểm này tôi đã biết từ lâu và cũng đã sớm cảm nhận được. Nhưng tôi tiếp xúc càng nhiều sự kiện quái dị hơn, thì cảm nhận đó trong tôi càng thêm sâu sắc. Bây giờ, tôi lại không khỏi nhớ đến cuộc đời của Diệp Thanh. Tuổi thơ sớm mất đi người thân, sau khi trưởng thành thì bất lực nhìn từng người bạn của mình lần lượt mất tích. Tôi không biết ở trong giới, còn bao nhiêu người nữa đã từng trải qua những chuyện bi đát như thế. Nhưng bất luận tưởng tượng thế nào, thì cuộc đời của Diệp Thanh vẫn là một trong những số phận thảm khốc nhất.
Mộc Ca qua cơn xúc động, vuốt ve bàn tay của Tiểu Ái, nói với chúng tôi: “Chuyện của cô ấy là một cú sốc quá lớn đối với tôi. Không chỉ vì việc cô ấy đã bỏ đi, mà còn vì sự thay đổi của thế giới này. Suýt chút nữa là tôi đã bất lực nhìn hai mẹ con chết trước mặt mình rồi. Dù cho khi ấy tôi đã cứu mạng hai mẹ con, những cũng phải dùng… mạng sống của một cô gái bất hạnh khác để thay vào. Chắc cậu biết loại người như chúng ta vì sao được sinh ra chứ?”
Mộc Ca vừa chuyển chủ đề, thì ngữ khí theo đó cũng trở nên lạnh lùng.
Tim tôi đập dồn.
“Tôi vốn đã từng nghe vài vị tiền bối nói, nhưng không mấy để tâm. ‘Kiếp trước’, cái chữ này thật là quá xa vời, và tôi cũng hoàn toàn không biết kiếp trước mình đã thế nào nữa. Nghe đâu mười mấy năm trước, có một vị tiền bối có thể thấy được kiếp trước của người khác. Ông ấy đã nói, trời sai rồi, nhưng cũng không sai. Và trong cái khoảnh khắc đau đớn ấy, tôi đã ngộ ra được ẩn ý trong câu nói ấy. Chúng ta… kiếp trước nhất định đã gây ra rất nhiều tội ác.” Mộc Ca nhẹ thở dài, “Còn cô gái đó, chẳng qua là người đầu tiên bị tôi hại chết trong kiếp này thôi.”
Trần Hiểu Khâu ngẩng đầu lên: “Chuyện ấy không thể trách anh được. Mà đầu sỏ của tội ác cũng không phải là anh.”
Mộc Ca mỉm cười: “Cô nói đúng. Nhưng cái thứ đã định ra nguyên tắc này lại không có cách nhìn như thế. Nên chúng ta vẫn xem như có tội.”
Tôi chau mày lại.
“Cha không có tội! Cha là người tốt mà!” Tiểu Ái chen vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
Mộc Ca khẽ cúi đầu, âu yếm nhìn con: “Cha biết, cha vì hai mẹ con con mà giết người, nhưng cha cũng không phải là người tốt trọn vẹn.”
Mộc Ái nhìn cha ngơ ngác.
Mộc Ca quay qua nhìn chúng tôi: “Điểm này, những người như chúng ta có lẽ đều giống nhau.”
Anh ta nói bằng giọng của người đã từng trải.
Nghe đến đây, lòng tôi đã thầm tán đồng.
Nếu như cha mẹ và em gái gặp phải nguy hiểm, thì tôi cũng sẽ đưa ra chọn lựa giống hệt anh ta. Chuyện này cũng rất bình thường. Tôi tin là đa số con người đều sẽ làm như vậy.
Và cái “người tốt trọn vẹn” mà Mộc Ca đã nói kia, vô cùng ít ỏi.
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại nói đến chuyện này.
Trần Hiểu Khâu suy tư một lúc, rồi trầm ngâm nói: “Ý anh là, anh bất chấp mọi thủ đoạn để cho người thân mình tiếp tục sống?”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Hiểu Khâu mà thất thần.
“Đương nhiên.” Mộc Ca ngắn gọn thốt lên hai chữ, “Đây cũng là lý do tôi đến sống ở Dân Khánh.”
Tôi quay phắt qua nhìn Mộc Ca.
“Diệp Thanh, đến bao giờ mới có thể sống lại?” Mộc Ca nhìn tôi nói.
Tim tôi giật thót một cái.
Mộc Ca bật cười: “Đừng căng thẳng như thế. Người biết chuyện này cực kì ít, hơn nữa tôi cũng chẳng có chứng cứ gì cả, chỉ là bạo gan đưa ra một phán đoán. Cậu ta rất có năng lực và cũng rất điên cuồng. Một số vị tiền bối, mỗi lần nhắc đến cậu ta đều chau mày nhăn trán, cuối cùng là thở dài. Cậu ta đột nhiên mất tích và bặt vô âm tính từ đó. Có một vị tiền bối đã bói một quẻ, biết được cậu ta đã chết rồi, và cái giá phải trả là vị tiền bối đó đã bị thương nằm chờ chết. Một người như vậy, thì sao có thể dễ dàng chết đi chứ? Và còn cái phòng nghiên cứu kia, theo tôi được biết thì trong đó có năm thành viên. Hơn mười năm trước, bạn bè đều biến mất, mà Diệp Thanh lại luôn im hơi lặng tiếng, hình như đang chờ đợi gì đó.”
Mộc Ca này thật là nhạy bén, chỉ thông qua một vài sự tình nhỏ như thế, mà đã suy đoán ra đến mức này rồi sao? Tôi bất giác thấy ớn lạnh.
Sự nhạy bén này, là bẩm sinh hay có liên quan đến năng lực của anh ta nhỉ?
Trong đầu tôi đã trào ra cái ý nghĩ đó, nhưng lại cảm thấy mình nghĩ thế thì khá là hèn mọn. Vì nghĩ như thế thì có khác gì cô vợ trước đây của anh ta cơ chứ? Tuy tôi và anh ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, bỏ qua tình cảm, thì nếu anh ta có tính toán với tôi, với Diệp Thanh thì cũng không phải là chuyện khó chấp nhận. Nhưng tôi hoàn toàn không muốn nghi ngờ Mộc Ca như thế.
Cùng với sự trăn trở này, trong lòng tôi lại nảy sinh ra một nghi ngờ mới. Đó là cái cảm tình rất gần với bản năng mà tôi dành cho Mộc Ca là từ đâu mà có? Thật sự là do bản năng, do trực giác của tôi; hay là trong quá trình nghe Mộc Ca điềm đạm nhã nhặn nói chuyện, tôi đã bị năng lực của anh ta ảnh hưởng?
Nó hệt như cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn không có lối ra, khiến tôi hoàn toàn không thể nào trả lời được. Điều duy nhất có được lúc này, chính là sự đồng cảm với người vợ trước đây của anh ta.
Sự tập trung của Trần Hiểu Khâu không hề bị phân tán như tôi. Cô ấy nhắm thẳng vào những gì Mộc Ca đã nói, hỏi: “Anh cho rằng, Diệp Thanh vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Kỳ?”
“Có lẽ anh ta đã biết về sự tồn tại của Lâm Kỳ từ lâu. Các cậu đang sống chung trong một thành phố mà, không phải thế sao?” Không rời ánh mắt khỏi tôi, Mộc Ca hỏi ngược lại.
Tôi há hốc mồm.
Diệp Thanh đích xác là đã biết tôi từ lâu, hơn nữa khi tôi còn bé anh ta đã từng cứu tôi.
Mà dù cho không có cái gốc rễ ban đầu đó, thì tôi cũng đã từng mơ thấy tuổi thơ của Diệp Thanh, còn bị anh ta phát hiện nữa. Vậy thì trong cái “hiện tại” đã thay đổi, Diệp Thanh có lẽ cũng sẽ biết đến sự tồn tại của một thứ là “tôi“.
Cho nên, bất luận thế nào, Diệp Thanh cũng sẽ biết sự tồn tại của tôi.
Và nếu anh ta sớm đã lên kế hoạch, để lợi dụng năng lực của tôi, thì chẳng có gì lạ cả.
Có điều, chờ đợi lâu như vậy, lại còn cách xa tôi, cứ chời đợi không công như thế, chẳng phải quá bị động rồi sao? Chờ như thế, sẽ dẫn đến cái kết quả mà Diệp Thanh đang mong đợi ư? Hay là, phải chăng anh ta đã làm gì đó, khiến tôi nhất định sẽ vào làm trong Phòng Di dời tiếp quản khu dân cư thôn Sáu Công Nông, đồng thời đi vào trong phòng nghiên cứu?
Điểm hoài nghi này, trước đây tôi đã từng nghĩ đến, có điều sau đó thì đã nghĩ thoáng hơn, kiểu như “cuộc đời hệt như một trận bị hiếp dâm” vậy. Ván đã đóng thuyền, hơn nữa cái số của tôi vốn phải quấn lấy những sự kiện quái dị, Diệp Thanh nếu thật sự có toan tính những chuyện này, thì tôi cũng không thể nào phản kháng được. Nổi điên cũng chẳng thay đổi được hiện thực, càng không thể tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn.
Mộc Ca mỉm cười: “Thấy không, lúc nãy tôi đã nói rồi, loại người như chúng ta chính là như vậy đấy.”
Tôi mím môi, nhìn chằm chằm Mộc Ca.
“Chí ít, thì mục tiêu của chúng ta tương đồng, lợi ích cũng như nhau. Thời đại khoa học công nghệ phát triển, khiến cho những người như chúng ta có thể dễ dàng mà tụ tập lại với nhau, so với tình trạng tản mác ở thời cổ đại, thì đây là một bước tiến bộ rồi.” Mộc Ca nói: “Tôi tin rằng, cứ xem như quy tắc của cái thế giới này đối xử với những người như chúng ta, trên bản chất là có bất công, nhưng trong một mặt nào đó thì nó vẫn công bằng. Nó đang cố gắng hết sức để đạt đến sự cân bằng. Người sống, kẻ chết, hồn ma, chúng ta, người bình thường, yêu quái… đều đang ở trong cái thế cân bằng này. Hiện nay, sự cân bằng vốn có sắp bị vỡ, và sự cân bằng mới tất nhiên sẽ được dựng lên. Và cậu, là mấu chốt, là một quả cân quan trọng trong sự cân bằng này.”
Những lời nói kiểu này không phải tôi được nghe lần đầu. Chỉ là, tôi vẫn chưa thể tin đó là sự thật.
Đôi mắt của Mộc Ca hệt như đang rực lên ánh lửa, ánh nhìn tha thiết mà kiên định: “Tôi mong sao, sau này trong sự cân bằng mới, sẽ không còn hồn ma, yêu quái. Con gái tôi có thể vì tai nạn mà bỏ mạng, vị bệnh tật mà lìa đời. Nhưng nó sẽ không chết trong sợ hãi của nỗi tuyệt vọng. Nó sẽ được nhìn thấy một thế giới mới.”
Lòng tôi chấn động.
“Vì thế, tôi không ngại hy sinh tất cả, bao gồm cả bản thân, bao gồm cái thế giới này…” Mộc Ca nhìn chăm chú vào tôi: “Lâm Kỳ, cậu đã từng có sự quyết tâm này chưa? Quyết tâm, vì người yêu thương của mình, mà không ngại hy sinh tất cả.”