Kim San San mới vừa rồi còn hận thù ngập trời thoáng chút ngây ngẩn. Cô ta lúng túng nhìn đứa bé, sự thù hận đột nhiên biến mất, hai kẻ tự giết mình là Từ Trú và Hách Trí Ý cũng ngừng hành động tự sát lại.
Đứa bé chắc là vừa mới ngủ dậy, nhìn thấy người lạ nên sợ hãi, thắc mắc nhìn ba người họ, rồi quay đầu sang nhìn thấy bộ dạng của cha mẹ, lại càng sợ hãi hơn nữa, cái miệng nhỏ há to, không thể phát ra một chút âm thanh nào, sững sờ trừng to mắt.
“Tiêu rồi.” Mạc Hiểu Linh kinh ngạc thốt lên, âm thanh phát ra rất nhỏ.
Đứa bé run rẩy nhìn ba người họ, rồi lại nhìn cha mẹ của mình, cái miệng khép lại rồi há ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu lại, như muốn gào khóc thật to.
Trong đầu Kim San San lóe lên một suy nghĩ, đó chính là mình đã bị phát hiện rồi, bị người khác nhìn thấy. Đến khi xác chết của Từ Trú và Hách Trí Ý bị phát hiện, ba người họ sẽ...
Suy nghĩ này vừa lóe lên thì Kim San San cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Đứa bé gào khóc oa oa, vụng về chạy về phía Từ Trú gần mình nhất, nhào vào trong lòng cô ta kêu mẹ ơi.
“Lúc này khó rồi.” Chị Hắc lên tiếng, nhưng giọng nói bình tĩnh, không chút gì giống như đang gặp phải khó khăn.
Kim San San hoảng hồn, nhìn đứa bé đang choàng tay ôm cổ của Từ Trú, vừa khóc vừa gọi mẹ, không biết phải làm sao.
“Thật sự…” Mạc Hiểu Linh đột nhiên nói, giọng lầm bầm, lọt vào tai của Kim San San: “Thật sự rất giống… bộ dạng của cậu… lúc chị họ cậu mất...”
Câu nói này như sấm sét đánh vào đầu của Kim San San.
Cô ta liền nhớ đến cảnh tượng khi Bào Gia Tú mất.
Cô ta khi đó có biết bao hoảng hốt, biết bao kinh hoàng, biết bao hoảng sợ. Cô ta không dám tin đây là sự thật. Đến khi bóng con ma đó biến mất, cô ta cũng không có một chút phản ứng nào. Mãi cho đến lúc có người đến, gào khóc đụng vào người chị họ, thì lúc ấy cô ta mới có phản ứng trở lại, nước mắt chảy dài.
Tôi nhìn thấy ký ức của Kim San San. Hình ảnh trong ký ức lại không hề xuất hiện trong cảnh tượng tử vong mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy.
Tôi cảnh giác nhìn Mạc Hiểu Linh.
Kim San San đã đánh mất tâm hồn của mình.
Đứa bé đang khóc to kia đã không còn là một rắc rối nữa và cũng không cách nào làm cô ta nảy sinh lòng thương hại.
Cô ta chỉ nghĩ đến cái chết thảm của chị họ và chính mình sau cái chết thảm của chị họ.
Hách Trí Ý và Từ Trú còn không biết xấu hổ kết hôn với nhau, sinh con, cùng đi qua cuộc sống gia đình hạnh phúc bao nhiêu năm nay.
Trong nháy mắt, trong lòng Kim San San lại nảy sinh lòng thù hận.
Tôi thầm kêu không ổn, nhưng lại không cách nào ngăn cản Kim San San lại.
Cảm xúc của cô ta lại bắt đầu nảy sinh, lúc này không biết là Từ Trú đã chết, hay là chỉ bị hôn mê bỗng cử động lại. Hai tay cô ta bóp lấy cổ họng đứa bé, tiếng khóc của đứa bé bị chặn lại, chiếc cổ yếu ớt đã bị đôi tay đó bẻ gãy.
Thoáng chốc, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Kim San San thở hổn hển.
Hai tay của Từ Trú rũ xuống, rơi ngay trên người mình. Đứa bé kia cũng ngã ra, nằm trong lòng Từ Trú.
Tôi cảm giác được hai luồng âm khí từ trên sàn bay lên.
Ánh sáng đỏ trên người chị Hắc lóe lên, hai luồng âm khí đó không biến thành hồn ma, mà bị chị Hắc hút sạch vào người.
Điều này càng khẳng định sự nghi ngờ của tôi lúc trước.
Kim San San xụi lơ quỳ trên mặt đất, hai tay ôm mặt, không biết đang khóc hay đang cười.
Mạc Hiểu Linh nhìn Kim San San: “San San, cậu báo thù thành công rồi. Chị họ của cậu có thể an nghỉ.”
Tiếng rên rỉ kỳ lạ từ khe ngón tay truyền ra. Hai vai Kim San San run rẩy, tinh thần rơi vào trạng thái hoảng sợ. Không phân biệt được là vui mừng hay bi thương và cũng không biết được là đau đớn hay nhẹ nhõm.
Chị Hắc đứng đó không nhúc nhích. Mạc Hiểu Linh lấy tay xoa đầu của Kim San San. Ba người họ nán lại trong phòng một lúc, rồi mới tắt đèn rời khỏi.
Chân của Kim San San mềm đến mức không đi nổi, được Mạc Hiểu Linh dìu đi.
Chị Hắc không đi cửa hàng mua đồ để ngụy trang, mà lái xe về thẳng khách sạn.
Đưa Kim San San về phòng, liền thấy hai người con trai đang xem bóng đá trong phòng.
Ngô Tập Nhân nhìn bộ dạng của Kim San San, giật mình hết hồn, từ trên giường bật dậy, lo lắng phóng đến, rồi ôm chặt Kim San San.
“Có chuyện gì vậy? Mọi người đã làm gì?” Ngô Tập Nhân lo lắng hỏi.
Chị Hắc đóng cửa.
Mạc Hiểu Linh trả lời: “Chúng tôi đưa San San đi báo thù.”
Tiếng lạch cạch vang lên, lon bia trong tay Lưu Lương Vượng rơi trên sàn.
Lưu Lương Vượng lắp bắp nói: “Cái, cái gì?”
Sắc mặt Ngô Tập Nhân xanh mét, dìu Kim San San nằm lên giường, quay sang chất vấn: “Trong đầu các cô đang nghĩ cái gì vậy hả? Các cô làm như thế nào? Có…” Cậu ta không nói tiếp, nhưng mặt vẫn tái xanh.
“Yên tâm đi, là sử dụng phép thuật, không để lại chứng cứ đâu, cảnh sát không thể tìm đến đây được. Nếu như cậu lo lắng vì chuyện này, thì không cần phải lo nữa.” Chị Hắc trả lời.
Ngô Tập Nhân thở phào, nhưng tức khắc căng thẳng trở lại, nhìn Kim San San: “Sao không nói chuyện này với tôi? Các cô như vậy mà dẫn cô ấy đi bao thù hả? Các cô…”
“San San không muốn để anh lo lắng.” Mạc Hiểu Linh nói, đồng tình nhìn sang Kim San San, thở dài, rồi quay sang nghiêm túc nói với Ngô Tập Nhân: “Anh có hiểu cho cô ấy không? Anh quen cô ấy đã lâu rồi, anh nên biết là cô ấy đối với cái chết của chị họ trong lòng giằng xé bao nhiêu. Chuyện này không giải quyết xong, thì nửa đời sau của cô ấy có thể sống tốt được không? Dùng pháp thuật để giải quyết, ít nhất về sau cũng không phải buồn lo nữa.”
“Cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, so với các cô…” Ngô Tập Nhân kìm nén sự giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên.
“Cho nên? Chúng tôi nên báo thù cho cô ta? Cô ta trong sạch, thuần khiết? Còn chúng tôi mới là người xấu, là tội phạm giết người đúng không? Cậu cho rằng chúng tôi là tội phạm giết người đúng không?” Chị Hắc trả lời một cách mỉa mai.
Ngô Tập Nhân còn muốn nói thêm điều gì đó.
Kim San San bất ngờ lên tiếng: “Đủ rồi, A Nhân.”
Ngô Tập Nhân quay lại.
“Chuyện này do em tự quyết định.” Kim San San né tránh ánh mắt của Ngô Tập Nhân. “Em tự mình quyết định. Em muốn tự tay báo thù. Em không thể nào quên đi chuyện của chị họ, cho nên em nhất định phải báo thù.”
Ngô Tập Nhân há hốc mồm, không thể thốt ra lời.
Tôi trầm mặc đứng ở cửa, nhìn năm người bọn họ.
Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh thì bình tĩnh, lí lẽ mạnh mẽ. Ngô Tập Nhân thì vô cùng phiền não, lo lắng cho Kim San San. Kim San San thì đang thất thần, bị vùi sâu trong cảm xúc không cách nào nói ra lời.
Tôi nhìn về phía Lưu Lương Vượng.
Lưu Lương Vượng đồng tình với Kim San San, nhưng thỉnh thoảng lại có chút xoắn xuýt nhìn sang Mạc Hiểu Linh và chị Hắc.
Ba người đó rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại đôi tình nhân ở lại với nhau. Nhưng Ngô Tập Nhân và Kim San San đều không biết nên nói gì.
Tôi ra khỏi phòng, đến căn phòng bên cạnh của Lưu Lương Vượng. Lưu Lương Vượng ngồi trong phòng một lúc. Vóc người mập mạp làm cho anh ta cảm thấy gò bó khi ở trong căn phòng nhỏ của khách sạn nhỏ này. Anh ta đột nhiên đứng dậy, chiếc giường phát ra tiếng kêu cọt kẹt, chiếc nệm bị lún một hõm chỗ anh ta vừa ngồi. Lưu Lương Vượng chen qua lối đi trong phòng, mở cửa bước ra.
Phòng của Kim San San và Ngô Tập Nhân ở sát phòng Lưu Lương Vượng. Phòng chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đối diện phòng Kim San San. Căn phòng khách sạn nhỏ, lối đi cũng hẹp, nên ba căn phòng này đều nằm trong phạm vi tự do hoạt động của tôi.
Mạc Hiểu Linh ra mở cửa, tránh qua nhường lối vào: “Sao vậy?”
Lưu Lương Vượng đi vào trong, đợi Mạc Hiểu Linh đóng cửa quay vào, mới nhìn sang một người đang đứng một người đang ngồi là Mạc Hiểu Linh và chị Hắc hỏi: “Rốt cuộc thì hai người muốn làm gì Kim San San vậy?”
Hai cô gái chau mày.
Mạc Hiểu Linh hỏi: “A Vượng, anh nói cái gì hả?”
“Tôi không hiểu hai người. Tâm trạng của San San không ổn, từ lúc bắt đầu đã không ổn rồi. Tôi từng khuyên cô ấy, nên đi khám bác sĩ tâm lý…”
“Cậu nghĩ mấy con ma đó là giả hả, là do cô ấy nhìn nhầm, cô ấy điên rồi, chúng tôi cũng điên luôn rồi?” Chị Hắc gay gắt nói.
Lưu Lương Vượng lắc đầu: “Không phải, bản thân tôi tin những chuyện này, thì làm sao nghĩ mọi người như vậy được? Cô ấy cần được khai thông tâm lý. Đối với việc người thân bị mất, cô ấy không nhìn thấu được, đối với chuyện này cô ấy bị thù hận dẫn đến bị bệnh tâm lý luôn rồi. Cho dù chị họ của cô ấy vì sao mất, thì tâm trạng của cô ấy như vậy cũng không ổn. Chuyện này trước khi bắt đầu đi tôi cũng nói qua với mọi người rồi. Tôi từng nói, chuyến đi này tốt nhất nên khai thông tâm lý cho cô ấy là chính, đừng nên kích động cô ấy thêm nữa.”
“Chúng tôi không có kích động cô ấy.” Mạc Hiểu Linh thở dài: “Những gì anh nói tôi đều hiểu, chị Hắc thì đã thấy nhiều những chuyện như thế này rồi, nhưng San San với chị ấy, với chúng tôi đều không giống nhau, không phải là người xa lạ, không giống như cái người đáng thương bị ma giết trong ngôi nhà ma ám. Chúng tôi đều hiểu, nhưng anh không biết …”
Mạc Hiểu Linh ngồi xuống giường, lộ ra sự mệt mỏi: “Cô ấy căn bản không nghe lọt. Sau khi gặp Từ Trú, cô ấy đã không ổn rồi. Chúng tôi lúc đầu có đi đến siêu thị. Cô ấy đến siêu thị rồi, liền nhìn chằm chằm vào con dao trên kệ dụng cụ nhà bếp. Chúng tôi thật sự rất sợ…”
Giọng nói của Mạc Hiểu Linh nghẹn ngào.
Mặt của tôi bắt đầu trầm xuống.
Lưu Lương Vượng hốt hoảng: “Cái gì? San San, cô ấy…”
“Chúng tôi nghĩ, như vậy là cách tốt nhất. Không có tai họa về sau, hơn nữa, từ nay về sau, San San cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa, có thể thật sự buông bỏ.” Mạc Hiểu Linh nhìn Lưu Lương Vương, ánh mắt rất bình tĩnh.
Lưu Lương Vượng hơi buồn: “Tôi không biết là cô ấy đã…”
“Cũng do chúng tôi không tốt. Nói chung, ngay từ lúc đầu tôi không nên để cho cô ấy nhìn thấy cảnh tượng lúc chị họ cô ấy mất.” Mạc Hiểu Linh nói.
Lưu Lương Vượng im lặng, cúi đầu xuống, cả người cuộn lại thành một khối tròn, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai cô gái kia.
Hai người họ quả thật là có mưu đồ khác. Dụ dỗ Kim San San báo thù, là có mục đích gì?
Lưu Lương Vượng không phát hiện ra bất thường, chỉ thất vọng và khổ sở. Xin lỗi hai người họ rồi trở về phòng.
Tôi hy vọng hai người này sẽ nói ra cái gì đó, bộc lộ mưu tính của bản thân, không ngờ hai người họ giống như người không xảy ra chuyện gì vậy, sau khi rửa mặt thì đi ngủ, còn ngủ rất ngon giấc.
Tôi hận đến nghiến răng, nhưng lại không có cách nào, đành trở về phòng của Kim San San.