Tài xế chiếc xe màu đen lái đến thôn Tang Hoa, ngừng ở trước cổng nhưng không vào.
“Chỗ này không phải là một nơi tốt. Kẻ trộm nhiều lắm, là một cái ổ trộm cướp.” Tài xế giải thích, rồi đòi Kim San San tiền xe.
Kim San San không muốn cò kè mặc cả, càng không suy nghĩ đến việc sau khi chiếc xe này đi thì mình sẽ làm sao để trở về. Cô ta cũng không hề nghĩ đến an nguy của mình khi đi vào thôn.
Kim San San xuống xe, rồi chạy vào thôn Tang Hoa.
Thôn Tang Hoa so với lúc họ rời khỏi không có gì khác biệt. Trên đường vẫn có người đang đứng, giống như NPC trong game, cũng giống như bối cảnh trong phim truyền hình vậy.
Nhưng khi Kim San San bước lên đường, bọn họ liền cùng nhau nhìn cô ta, lộ ra vẻ cười nhạo.
“Tôi đã tới! Người đâu! Đem điện thoại di động trả lại cho tôi!” Kim San San nổi giận đùng đùng.
Những người kia không nói gì mà còn lớn tiếng cười nhạo hơn.
Từ cửa hàng nhỏ ven đường bước ra một người đàn ông, chính là kẻ giật điện thoại di động của Kim San San. Gã còn làm điệu bộ sẽ quăng điện thoại di động của Kim San San đi, trêu tức nhìn Kim San San.
Kim San San muốn xông lên trước nhưng bị người bên cạnh duỗi chân ra ngáng, khiến cô ta vấp ngã trên đất.
Trên người Kim San San bám đầy bụi, trên trán còn có một vết đỏ, cằm giập xuống đường. Cô ta không khóc, cũng không la gào, cố gắng bò lên, muốn muốn xông về phía trước, nhưng lại bị mấy người họ giữ chặt tay lại.
“Thả tôi ra! Các người làm gì! Trả lại điện thoại di động cho tôi!” Kim San San lớn tiếng gào.
Cô ta rất can đảm, nhưng những người khác không hề cảm thấy kinh ngạc trước một cô gái đơn độc lại có biểu hiện can đảm như thế.
Có người hét một câu, là tiếng địa phương.
Người bắt được Kim San San liền kéo Kim San San lại, đi về hướng ủy ban.
Kim San San kêu gào, giãy dụa, nhưng bọn họ đều xem như không.
Vào ủy ban, họ liền trói người lại, ném vào một phòng trống bên trong.
Cửa phòng bị khóa, căn phòng không có cửa sổ, cũng không mở đèn điện, tối đen.
Tiếng thở dốc của Kim San San vang vọng trong phòng.
Trong đầu của cô ta vẫn lấp đầy hình ảnh của Bào Gia Tú, nụ cười của Bào Gia Tú và cả dáng vẻ của Bào Gia Tú trước lúc chết. Cô ta khóc lên, không phải vì mình, mà là vì Bào Gia Tú.
Tôi không cảm nhận được hơi thở không lành trên người Kim San San.
Nếu như đây không phải là một loại nguyền rủa nào đó, thì chỉ sợ Kim San San đã điên từ sớm rồi, có vấn đề trên tinh thần và tâm lý.
Tôi không thể làm gì trong này, liền xuyên qua cửa phòng ra bên ngoài.
Những người trong thôn đứng túm năm tụm ba kia giờ đã tản đi, giống như kết thúc cảnh quay phim của quần chúng vậy.
Tôi đoán không ra bọn họ muốn làm gì. Lừa người đem bán? Bắt cóc tống tiền? Trong phạm vi đi lại của tôi không có một người dân bản địa nào, cũng không nghe được tiếng nói chuyện của ai.
Tôi yên lặng tính toán thời gian.
Đại khái là sau hai tiếng, có tiếng xe từ bên ngoài truyền vào.
Những người dân kia lại lục tục từ trong phòng đi ra.
Có người đến!
Tim của tôi đập thình thịch.
Tôi có linh cảm, người đang tới phải là nhân vật then chốt, rất có khả năng chính là…
Xe dừng lại, tiếng cửa mở vang lên hai lần.
Sau đó, tôi nghe được một thanh âm quen thuộc.
“Đem người ra đây đi.”
Là chị Hắc!
Quả nhiên!
Tôi nghiến răng.
Những người kia đi tới cửa ủy ban, có hai người đi vào, tới căn phòng giam giữ Kim San San.
Sau đó, chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đi ở đằng trước, mang theo những người trong thôn, đi vào một cách thoải mái.
Bọn họ đã không cần ngụy trang nữa rồi.
Chị Hắc vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh. Mạc Hiểu Linh cũng như lúc bình thường luôn mang vẻ mặt cười hì hì.
Kim San San bị người kéo ra, còn đang tức giận la mắng, cho đến khi thấy được hai người đi vào, thì bàng hoàng ngây ngẩn người.
“Chị Hắc, Hiểu Linh! Các cậu tới cứu tớ rồi! Các cậu…” Kim San San rất vui mừng, khóe miệng mới vừa mỉm cười đã bị hai kẻ thô lỗ kia đẩy ngã trên đất.
Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh đứng cách Kim San San hai mét, cúi mặt nhìn xuống cô ta.
Kim San San bị trói tay chân, nhưng không phải trói cả người, nên còn có thể bò dậy từ dưới đất. Cô ta nhìn về hướng chị Hắc và Mạc Hiểu Linh, giống như đã nhận ra được điều gì đó, dừng lại động tác, vẻ mặt mờ mịt.
Mạc Hiểu Linh bật cười.
“Hiểu Linh…” Kim San San uể oải nói, môi giật giật. Cô ta không hiểu thái độ của hai người họ.
“Kim San San, cậu biết năng lực của tớ là nhìn thấy cảnh tử vong mà phải không? Vậy cậu có biết, năng lực của tớ còn có tác dụng phụ nữa không?” Mạc Hiểu Linh cười nói.
Trong đầu của Kim San San còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nhìn về hướng Mạc Hiểu Linh.
Điều này tôi sớm đã nghi ngờ rồi.
Không thể có người có năng lực mà không có tác dụng phụ. Nếu như tác dụng phụ không biểu hiện trên người, vậy nhất định sẽ biểu hiện ở những phương diện khác. Cho dù tác dụng phụ không phải phát tác ngay lập tức, thì sớm muộn gì cũng sẽ phát tác vào một ngày nào đó.
Mạc Hiểu Linh năm nay đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cũng có thể đã qua ba mươi tuổi. Là một người có năng lực, cô ta không thể trải qua nhiều năm như thế, mà một chút biểu hiện của tác dụng phụ cũng không có.
Mạc Hiểu Linh cười nói: “Những người có siêu năng lực như chúng tôi, khi sử dụng năng lực sẽ phải gánh chịu tác dụng phụ. Có điều, tác dụng phụ trong năng lực của tôi có chút đặc biệt. Những cảnh tượng tử vong tôi nhìn thấy được, phải đem chúng cho người khác xem lại. Nếu không chính tôi sẽ phải gánh chịu nỗi thống khổ của người chết đó.”
Kim San San không hiểu nhìn về phía Mạc Hiểu Linh. Vừa không hiểu tại sao bây giờ cô ta lại nói những điều này, lại vừa không hiểu năng lực này có gì khó nói.
Nhóm của bọn họ, ngoại trừ Thầy Bói, thì những người khác đều xem qua cảnh tượng mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy. Nếu như đây là cách chống đỡ tác dụng phụ, vậy thì mọi chuyện rất dễ dàng.
Mạc Hiểu Linh thở dài, nhìn về phía Kim San San với ánh mắt xem thường” “Thoạt nhìn là rất dễ dàng giải quyết phải không? Nhưng cô có nghĩ tới việc tôi từ nhỏ đã có năng lực này. Không có ai giải thích cho tôi năng lực của tôi, cũng không người nào có thể trợ giúp tôi. Tôi thấy những cảnh tượng kia thì sợ đến khóc thật to, cha mẹ tôi ban đầu còn ở bên cạnh động viên tôi, sau đó thì họ cảm thấy phiền phức. Bọn họ cho rằng tôi có bệnh, đầu óc có vấn đề. Đến một ngày, cũng là ngoài ý muốn, tôi để cho dì của tôi thấy được những hình ảnh đó. Dì ấy đã bị dọa chết. Chính là ý trên mặt chữ đó, bị dọa chết.”
Mạc Hiểu Linh lộ ra một nụ cười độc ác: “Cô có thể nghĩ ra sau đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Kim San San trợn to hai mắt.
“Tôi bị cho là quái vật. Nhưng tôi phát hiện, nổi đau khổ của tôi được giảm bớt. Tôi đem cảnh tượng mấy năm trước chia sẻ, cha mẹ tôi, ông bà tôi đều bị tôi hù chết. Bọn họ trong chốc lát phải gánh chịu nhiều như vậy, nên đã bị dọa chết. Tôi hoàn toàn trở thành quái vật. Trước khi tôi học được việc lừa người khác, thì tôi đã bị xem là một quái vật.” Mạc Hiểu Linh nhìn về phía Kim San San với ánh mắt xem thường: “May mà trên thế giới này lại có những kẻ ngốc như mấy cô, say mê chuyện ma quái, yêu thích sự kích thích. Nếu không, tôi mỗi ngày đều sẽ đau khổ đến chết mất. Tôi thật sự phải cám ơn mấy cô, không chỉ vì giúp tôi giảm bớt đau khổ, mà còn cho tôi có lại niềm vui. Cô biết không? Nhìn thấy các cô chết đi như thế nào, rất thú vị!”
Kim San San chỉ có thể bày ra vẻ mặt hoang mang. Cô ta há mồm, phát ra hai chữ “Hiểu Linh”, sau đó liền không biết nói gì nữa.
“Được rồi, cô cũng sắp chết, vậy hãy cống hiến chút gì cho tôi đi.” Mạc Hiểu Linh nói.
Giọng nói của Mạc Hiểu Linh vừa dứt, cô ta không động nhưng chị Hắc thì lại động đậy.