Tôi đột nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong cảnh mộng.
Cái cảnh mộng này ngắn hơn so với những cảnh mộng trước đây. Thậm chí tôi còn chưa kịp làm gì cả thì đã kết thúc rồi.
Cái linh hồn đó thật sự là quá nguy hiểm.
So với trò chơi thì nó giết người một cách tuỳ ỳ và điên cuồng hơn nhiều.
Điều khiến tôi đắn đo là, trong cảnh mộng tôi không thể cử động, cũng không thể cảm nhận được linh hồn của mình. Tôi cũng không có cách nào sử dụng năng lực của bản thân.
Tôi không thấy hoảng sợ, chỉ cảm thấy rầu rĩ.
Có thể là do đã tiêu hao quá nhiều năng lực ở núi Quảng Nguyên nên gần đây tôi không thể sử dụng năng lực một cách bình thường được. Một thời gian sau có thể năng lực của tôi sẽ hồi phục.
Nói thật thì việc tiêu hao quá nhiều năng lực ở lần này không hề mang lại cho tôi gánh nặng quá lớn. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ đành dùng lí do là trạng thái của Diệp Thanh rất tốt để giải thích việc này. Không tốt cũng không được, anh ta đã nuốt rất nhiều hồn ma ở núi Quảng Nguyên, không cảm thấy no, đồng thời còn bị mất kiểm soát một lúc lâu, điều này chỉ có thể giải thích là tác dụng phụ mà tôi tác động đến anh ta quá lớn.
Tôi nằm trên giường một lúc lâu rồi mới bật dậy đi làm.
Đi trên đường, tôi có nhìn thấy những dãy xe đạp công cộng đó.
Tôi dần dần đi chậm lại, nhìn xung quanh một lượt.
Không nhìn thấy cái linh hồn đó!
Chắc là... Không phải ở đây nhỉ?
Tôi nhớ đến em gái vẫn còn trong trường liền gửi tin nhắn cho nó, sau đó lại gửi cho Ngô Linh và nhóm Tí Còi.
Trước đây tôi chưa từng gặp phải linh hồn đó, nhưng tôi đã xem xong tập hồ sơ, còn nằm mơ nữa, rất có thể sau này sẽ gặp phải nó. Tôi rất có lòng tin với điều này, nhưng còn việc mình có giải quyết được linh hồn đó hay không thì lại không có lòng tin gì mấy.
Điều này chủ yếu là do hành động của linh hồn đó quá hư ảo.
Công ty xe đạp công cộng nhiều như thế, ở khắp các thành phố lớn trên cả nước đều có dựng một lượng lớn xe đạp. Nhờ thế mà linh hồn đó có thể dịch chuyển đi nơi khác, một giây trước còn ở Dân Khánh, một giây sau đã đến thủ đô rồi.
Tôi thật sự không dám chắc là mình sẽ bắt được nó.
Tôi trên xe buýt vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
Thông qua cửa kính, tôi nhìn thấy những chiếc xe đạp công cộng trên làn đường xe thô sơ, nào là màu đỏ, màu lam, màu vàng, gần giống như đồng phục của những nhân viên giao hàng. Những màu này đã trở thành một bộ phận của thành phố này rồi.
Tôi đang nghĩ như thế thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người kì lạ.
Xe buýt đã đi thẳng về phía trước.
Tôi vội quay đầu lại, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng người đó nữa.
Là ảo giác sao?
Ban ngày nghĩ gì thì đêm sẽ nằm mơ thấy đó. Bây giờ tôi không chỉ nằm mơ thấy nó mà còn nảy sinh ảo giác giữa ban ngày nữa.
Tôi nghĩ như thế nhưng vẫn quay đầu nhìn một lúc lâu.
Trong xe đầy người, bên ngoài có những dòng xe cộ qua lại.
Vẻ mặt của mỗi người đều giống nhau. Vẻ uể oải chiếm đa số, những người khác thì là vẻ mặt vô cảm.
Không ai đi làm với vẻ vui sướng gì.
Đương nhiên, có vài học sinh đi chung với nhau, trò chuyện với nhau, có thể sẽ nở nụ cười.
Tôi quay đầu lại.
Nghiêng đầu nhìn thấy những chiếc xe đạp đang dần dần lùi về phía sau.
Hình như tôi lại nhìn thấy cái bóng người đó.
Điều này khiến tôi khẩn trương.
Không phải ảo giác.
Tôi nhìn kĩ lại thì không thấy cái bóng người đó đâu nữa.
Tôi kìm nén cảm xúc của mình, nhìn ra ngoài xe một cách lơ đãng.
Lần thứ ba, tôi nhìn thấy bóng người đó vụt qua.
Trong một lần đợi đèn đỏ, tôi đã nhìn thấy cái bóng đó lần thứ tư.
Lần này tôi nhìn thấy rất rõ.
Cái thứ đó đứng trên bánh sau của một chiếc xe đạp công cộng, nhìn tôi.
Nó có cơ thể của con nít, nhưng mặt mũi lại là của người lớn, trông giống như một người bị dị tật. Nó để tóc dài, xoã ra sau đầu, tung bay trong gió. Quần áo trên người nó trông giống như những miếng vải khác màu ghép lại với nhau, không có tính thẩm mĩ gì, chỉ khiến người ta cảm thấy kì dị.
Nó nở một nụ cười tràn đầy ác ý với tôi, giống y như vẻ mặt lúc nó nhìn thấy Trương Thanh qua đời vậy.
Tôi và nó nhìn nhau chằm chằm.
Bây giờ tôi đã biết tại sao cảnh mộng lại kết thúc nhanh như thế.
Tôi bị phát hiện rồi!
Cái thứ này muốn giết tôi!
Tôi cúi đầu xuống, móc điện thoại ra, báo cho Ngô Linh biết một tiếng.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe buýt chạy tiếp.
Cái chiếc xe đạp công cộng và linh hồn đó đều bị bỏ lại ở phía sau.
Nhưng trước khi xe buýt chạy qua bên kia đường thì đột nhiên vang lên một tiếng va chạm. Trong và ngoài xe đều có người kêu lên.
Xe buýt dừng lại, tài xế vội vàng chạy xuống xe.
“Đụng trúng rồi!”
“Ui! Cái người đó bất động rồi!”
Ở chỗ tôi thì không thể thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng tôi đã đoán được nguyên nhân của vụ tai nạn.
Hai cánh cửa xe đều mở toang ra, hành khách lần lượt xuống xe.
Tôi đi theo xuống, đứng giữa dòng người, không cần ngẩng đầu cũng nhìn thấy linh hồn đó.
Nó đứng giữa đám người, nở nụ cười với tôi, sau đó biến mất.
Dòng người tránh sang một bên, để lộ một khoảng trống, tôi có thể nhìn thấy nạn nhân đang nằm dưới đất và một chiếc xe đạp công cộng móp méo.
Tài xế xe buýt nói với vẻ rầu rĩ: “Anh ta đột nhiên xông ra... Tôi còn chưa kịp phản ứng.”
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng tôi.
Cái thứ đó cố tình làm vậy!
Nếu như đã bám theo tôi, khiêu khích tôi, nó chắc là muốn tôi ngồi lên chiếc xe đạp. Chỉ có như thế nó mới có thể dựng lên một vụ tai nạn rồi giết chết tôi.
Nhưng tôi cũng có thể nắm lấy cơ hội này và bắt nó.
Tôi đang suy nghĩ việc này thì tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên.
Ngô Linh gọi điện thoại đến!
Tôi đi theo những hành khách khác, đi đến bên đường đợi chiếc xe khác, cùng lúc đó, tôi nói nhỏ cho Ngô Linh về tình hình ở bên này.
“... Cái thứ đó hình như rất có lòng tin. Tôi... Ngược lại không tự tin gì mấy.” Tôi nói thật.
Trong cảnh mộng tôi đã từng chứng kiến qua rồi, nó có thể dễ dàng điều khiển những chiếc xe đạp công cộng đó, không cần tốn sức, cũng không cần phải lại gần. Còn tôi muốn giết nó thì phải bắt được nó đã.
Điều này khiến tôi rơi vào thế bị động.
Nếu như nhóm Ngô Linh có cách gì nhốt nó lại, vậy thì dễ dàng rồi.
Ngô Linh trầm tư một hồi.
“Muốn nhốt một linh hồn thì quá khó. Bây giờ nó bám theo cậu, vậy thì có thể biết được đại khái phạm vi hoạt động của nó rồi. Nhưng nếu chúng ta làm quá lộ liễu thì nó sẽ không sập bẫy. Để một chiếc xe đạp công cộng trước mặt cậu, nó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên chiếc xe đạp đó đâu... Nếu như tìm một ngã tư vắng người, nó cũng không chịu hiện hình. Chắc là nó có thể thông qua những chiếc xe đạp công cộng đó để quan sát tình hình xung quanh. Cũng tức là, những nơi nào có xe thì có tai mắt của nó. Ngày trước chúng tôi điều tra đã từng có loại suy đoán như vậy. Mỗi lần nó đều có thể tạo dựng một vụ tai nạn giao thông một cách chính xác, không chỉ là vì nó có thể điều khiển những chiếc xe đó, khiến cho những chiếc xe mất kiểm soát, nó còn biết được những tài xế nào lái xe rất nguy hiểm, tránh không kịp.” Ngô Linh phân tích.
Tôi nghĩ đến tình cảnh trong cảnh mộng.
Tuy rằng cảnh mộng bị thay đổi vài lần, đều rất đột ngột, những vụ tai nạn mà nó gây ra trông thì bình thường nhưng khi nghĩ kĩ lại thì thấy đúng như lời Ngô Linh nói, chuyên chọn những chiếc xe chưa kịp phản ứng lại. Nếu không, không có xe khác phối hợp, người đạp xe chỉ bị té ngã thì không thể bị giết chết được.
Nếu là vậy thì mọi chuyện càng thêm khó làm rồi.
Tôi cảm thấy rất khó xử.
Ngô Linh đột nhiên lên tiếng: “Nếu là như vậy thì chúng ta có thể nghĩ những cách khác thử.”
“Cách gì?”
“Dùng thứ khác đối phó nó.” Ngô Linh nói.
Tôi sững sờ: “Thứ khác? Linh hồn khác? Nhưng mà... Linh hồn cũng có quy tắc hành động của mình chứ? Giống như nó vậy, chỉ là thông qua xe đạp công cộng để giết người... Tách ra khỏi xe đạp công cộng, nó sẽ không làm được gì cả. Có linh hồn gì có thể giết chết linh hồn?”
Tôi cảm thấy không hiểu.
Ngô Linh đáp: “Đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Cậu nghĩ thử xem, nếu hai thứ cùng muốn giết một người thì sẽ thế nào?”
Tôi lại sững sờ lần nữa.
“Cô bảo tôi chọc vào một linh hồn khác sao?” Tôi đi đâu tìm thêm một linh hồn khác, còn phải chọc nó giết tôi. Nói không chừng là chúng nó bắt tay cùng giết tôi cũng nên.
Tôi cảm thấy cách này không được ổn lắm.
Ngô Linh nói tiếp: “Thật ra sau khi tôi được hồi sinh thì luôn nghiên cứu về những thứ này. Nếu như có thể lợi dụng một số linh hồn thì hành động của chúng ta sẽ tiện hơn rất nhiều. Để cho chúng giết lẫn nhau là tốt nhất. Chúng ta không thể tiêu diệt linh hồn được. Muốn đối phó với linh hồn chỉ có thể dùng cách khác. Chúng ta cần phải làm gì đó trước khi thế giới trở nên tệ hơn, những linh hồn này mạnh hơn.”
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ này của Ngô Linh. Nhưng tôi vẫn chưa hình dung được cách làm cụ thể.
Ngô Linh nói tiếp: “Tôi có xem lại những vụ uỷ thác trước đây. Có một thứ rất giống linh hồn. Gần đây Nam Cung Diệu điều tra được, cái thứ đó lại bắt đầu hành động rồi. Bởi vậy tôi nghĩ có thể nhân cơ hội lần này thử xem sao.”
“Thứ gì vậy?” Tôi thắc mắc: “Trong những tập hồ sơ tôi từng xem hả?”
“‘Con đường dài bất tận’, tập hồ sơ này cậu đã xem chưa?” Ngô Linh hỏi.