Nói đến đây vẻ đắc ý trên khuôn mặt của Thân Tiểu Dung đã biến mất.
Ông ta kể lại diễn biến lần luân hồi này của mình bằng thái độ rất bình tĩnh.
Vì mang theo kí ức, ông ta đã trở thành thần đồng, sớm đỗ đạt khoa cử, tiến vào quan trường, kế thừa sự nghiệp của cha, cả cuộc đời sau này có thể nói là bình yên vui vẻ.
Và vòng luân hồi như thế đã tiếp diễn đến mấy lần.
Thông qua sự giúp đỡ âm thầm trong bóng tối của Thân Tiểu Dung, nhà họ Thân đã trở thành dòng dõi thư hương, từng bước tiến lên đỉnh cao của quyền lực.
“… Trước khi đầu thai lần nữa, tôi đã nhìn thấy vợ chồng cháu nội của mình.” Thân Tiểu Dung vẫn rất điềm tĩnh: “Đứa con đời đó của tôi đã chọn sai phe, tân hoàng đế lên ngôi, nhà họ Thân bị xóa bỏ, tất cả tan thành mây khói trong chớp mắt.”
Thân Tiểu Dung chẳng tỏ ra cảm khái ngậm ngùi bao nhiêu. Khi nãy kể những chuyện huy hoàng hiển hách, biểu hiện ông ta cũng khá hờ hững.
Đời người không giống như phim ảnh. Có lẽ trong hiện thực còn xảy ra nhiều chuyện ly kì hơn, có những thiên tài thực thụ, khiến ai ai cũng kinh ngạc. Nhưng Thân Tiểu Dung không phải tuýp người như thế. Ông ta từ thân phận một nô bộc, đã từng bước giành được địa vị quyền thần. Mỗi một lần luân hồi, mỗi một kiếp sống, đều là cả một quá trình để tích lũy và học tập. Nhà họ Thân đích xác là đã phất lên như diều gặp gió, nguồn trợ lực có thể cung cấp cho ông ta mỗi lúc một dồi dào, nhưng cùng với đó, những sự tình mà ông ta phải đối mặt cũng mỗi lúc một phức tạp.
Vốn dĩ chỉ là một người nông dân, một gia bộc, chỉ biết làm ruộng, có thể lấy lòng một người quản gia vốn cách biệt với mình về giai cấp rất xa, cuộc đời xem như đã sang trang rồi. Còn khi bước vào con đường quan trường thì đó đã là một thế giới khác. Tuy không đến mức quản lý cả một quốc gia, nhưng quản lý một vùng đất, cũng không phải là chuyện vỗ trán một cái là nghĩ ra được. Dẫu muốn dựa vào quan hệ mà ngồi lên được chức vị ấy, nhưng để duy trì những mối quan hệ như vậy, cũng đâu phải chỉ việc đút lót tiền của là đủ để khiến người ta thấy hài lòng mãn ý, vỗ yên được các thế lực khắp nơi, để cho mình bộc lộ hết khả năng.
Bất luận thế nào, Thân Tiểu Dung cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Chưa trở thành danh nhân lịch sử, chưa gây dựng nên sự nghiệp kinh thiên động địa, nhưng những gì ông ta đã trải qua, cũng đáng để được gọi là phong phú đã dạng.
Sự nghiệp tan thành mây khói trong chớp mắt, đổi lại là người bình thường, chắc hẳn đều phải bị sốc rất nặng.
Thân Tiểu Dung bình tĩnh kể tiếp: “Bắt đầu từ đó, tôi cảm thấy quyền thế địa vị thực quá đỗi mong manh. Chỉ có tiền vàng bạc trắng mới có thể tồn tại vĩnh cửu. Sau khi đầu thai lần nữa, tôi đã thay đổi cách sống. Tôi cố gắng kiếm tiền, rồi để lại di sản cho đời sau. Tiền tài tích lũy đời này qua đời nọ, cuối cùng thì gia tộc mỗi lúc một sung túc.”
Đột nhiên ông ta bật cười: “Mà tôi cũng chẳng mấy tin tưởng con cháu đời sau của mình. Về sau, tôi muốn đi đầu thai thì đã không còn dễ dàng như thế nữa. Tôi luôn phải chờ đợi một thời gian. Có lẽ cứ một lần đợi là đã trải qua mấy thế hệ. Ai mà biết được cái đám ranh con ấy là người thế nào? Đụng phải một đứa không đủ thông minh, hoặc đam mê cờ bạc, thì tài sản tích lũy bao nhiêu đời của tôi sẽ lại đổ sông đổ biển hết.”
Phần lớn số tiền mà Thân Tiểu Dung tích lũy được, chỉ mỗi mình ông ta biết chúng được cất giấu ở đâu.
Cũng giống như Thân An Khang đã từng nói, chôn giấu ở núi non hiểm trở nào đó, mở một tài khoản ngân hàng ở hải ngoại, hoặc giấu ở hang cùng ngõ thẳm… tóm lại, chỉ có mình Thân Tiểu Dung biết.
Nhưng biện pháp này cũng chẳng được dài lâu.
Cũng giống như các thế hệ con cháu của Thân Tiểu Dung, có thể sẽ xuất hiện những kẻ phá gia chi tử, nhưng cũng có thể xuất hiện người thông minh.
“… Tôi đã bị người cha ruột trong một kiếp nọ nhìn thấu. Ông ta nhận ra tôi không bình thường, ngỡ là ma nhập xác, con mình bị thứ dơ bẩn nào đó hại. Mà chuyện này thì đâu có giải thích được. Thân phận kiếp trước của tôi đã cách ông ta quá xa. Hết cách, cuối cùng tôi đành phải nói ra một phần của sự thật. Nói đúng hơn là do tiền tôi đang cất giấu đã khiến ông ta thay đổi ý định. Và cũng kể từ đó, bí mật mới bị tiết lộ. Từ đó về sau, bí mật này được lưu truyền trong nhà họ Thân.” Thân Tiểu Dung thở dài.
“Thân thể mà tôi mỗi lần đầu thai vào đều không được khỏe mạnh cho lắm. Đây chắc là cái giá phải trả. Không ngừng chết yểu. Con cháu sau này đều nhận định, hễ thấy đứa nào sức khỏe kém thì mới có thể là tôi.”
Những lời này làm tôi nhớ đến cha của Thân Minh Tu và Thân Minh Nghĩa, người này cực kỳ thiên vị Thân Minh Nghĩa.
“Điều tôi không thể ngờ chính là trải qua mấy đời nữa thì bọn chúng đã mất hết lý trí rồi.” Thân Tiểu Dung lắc đầu: “Tựa như chẳng cần làm gì hết, chỉ việc đợi tôi đầu thai chuyển kiếp, trở thành con của chúng, cứ thế mà lấy số tài sản tích lũy khổng lồ kia ra xài. Chúng bèn vô tư lự mà sống xa hoa dâm loạn…”
Nói đến đây, cuối cùng thì Thân Tiểu Dung cũng đã tỏ ra đôi phần ảo não: “Cũng chẳng biết tôi đã bắt đầu đi lệch hướng từ lần luân hồi nào. Con cháu đông đúc mới có thể duy trì nòi giống. Dù nhà có ít con trai, nhưng nếu khéo léo dạy dỗ, sống đàng hoàng tử tế thì vẫn luôn có cơ hội…”
Những đạo lý mà ông ta nói không hề sai. Có điều nghe từ chính miệng ông ta nói ra, lại khiến người ta có cảm giác quái lạ.
Nhưng điều mà nhà họ Thân dựa dẫm vào để duy trì nòi giống cho đến nay, lại không phải là quan niệm cần cù tiết kiệm.
Bản thân Thân Tiểu Dung đi đầu thai, cũng phải kết hôn sinh con, có tiếp xúc với con cái của thế hệ con cháu. Vì ông ta chết sớm, nên cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến những chuyện này.
“… Đến khi tôi đầu thai lần nữa thì đã chứng kiến một vở kịch hay. Người chị gái song sinh của tôi đã bị người cha ruột ấy ném chết khi vừa chào đời.” Dẫu đã giấu bớt cảm xúc, nhưng khi nói những lời này, Thân Tiểu Dung vẫn không khỏi có chút mỉa mai.
Tôi lập tức ngớ người, rồi bất chợt hiểu ra, bèn thốt lên trong kinh ngạc: “Ông chính là Thân Minh Nghĩa!!”
“Người cha đó của tôi cực kỳ ngu xuẩn. Ném chết chị của tôi xong, thấy sức khỏe tôi yếu ớt liền lập tức xem tôi như vàng ngọc. Tôi đã chứng kiến quá nhiều chuyện kiểu như vậy rồi. Tôi không vội tiết lộ thân phận của mình. Còn ông ta vẫn tràn đầy ảo tưởng, tìm mọi cách lấy lòng, thỏa mãn mọi điều kiện của tôi. Còn người anh trai của tôi cũng chẳng biết đã nghe ông ta nói gì, mặt dày mày dạn đối xử với tôi hệt như năm xưa tôi đối đãi với người quản gia ấy…” Đột nhiên Thân Tiểu Dung thở dài: “Nhưng họ đã làm sai rồi.”
Tôi lập tức hiểu ra, nhớ đến cánh rừng và bé gái sơ sinh.
“Người chị gái song sinh của ông…”
“Bây giờ tôi mới biết, đây không phải là lần đầu xảy ra chuyện như thế. Chị tôi chết yểu do chính cha ruột ném chết, hiển nhiên sẽ biến thành ác ma. Chị ấy sợ người cha đó, nên chĩa mũi giáo về phía tôi. Mà những đứa trẻ bất hạnh bị người nhà họ Thân hại chết trước đó, lại trở thành một quyển sổ nợ ngầm dày cộm. Đi qua đi lại, sự tình càng trở nên phiền toái hơn. May mà lời nói của tôi vẫn còn tác dụng, khiến cho người cha ruột ấy đốt trụi cánh rừng, mời người đến làm pháp sự.” Nói đến đây, giọng điệu của Thân Tiểu Dung chẳng hề nhẹ nhõm: “Ai ngờ cũng lại vì chuyện ấy mà anh trai tôi bị thương, mất khả năng sinh con. Anh ta rất nhát gan, sợ là sau khi bị cha ruột biết chuyện này thì bản thân sẽ chết trong rừng như những người kia, bị gia đình ruồng bỏ, thậm chí thẳng tay hại chết. Anh ta chọn cách giữ im lặng, còn đi kiếm người giúp vợ mình sinh con nữa.”
Tôi chỉ biết há mồm, chẳng còn lời nào để bình luận về tấn bị kịch luân lý và có nhuốm một chút sắc thái quái dị của nhà họ Thân này.
Chính Thân Tiểu Dung hình như đã chai lì với những chuyện như vậy.
“Những chuyện xảy ra tiếp theo, chắc cậu đã biết, đã thấy rồi. Họ điên cuồng giày vò nhau, giày vò cho đến thế hệ của Tiêu Doanh. Nhà họ Thân tuyệt tự tuyệt tôn, tôi chẳng còn cơ hội để rời khỏi Địa Phủ mà đầu thai chuyển kiếp nữa. Mối quan hệ với Quỷ Sai mà tôi có được ngày xưa, hiện đã chẳng còn tác dụng. Tôi muốn đi đầu thai thì không thể, nhưng muốn tính sổ cái đám con cháu bất hiếu ấy lại là chuyện rất đơn giản.”
“Ông đã giết Tiêu Doanh, rồi mượn tay Tiêu Doanh giết chết những người khác…” Tôi nói như đang lầm bầm.
Thân Tiểu Dung chẳng hề tỏ ra áy náy một chút nào: “Đúng vậy. Bây giờ cậu đã biết toàn bộ chuyện của tôi rồi đấy.”
Ánh mắt của tôi và ánh mắt của Thân Tiểu Dung đã chạm vào nhau.
“Cậu có thể giúp tôi rời khỏi nơi này đúng không? Xem như một cuộc giao dịch, tôi cũng có thể giúp cậu. Cậu bám theo một linh hồn để trở về quá khứ… hẳn không phải chỉ vì tò mò đúng không?” Thân Tiểu Dung nở một nụ cười mỉm đầy tự tin.