Do đang ở trong bóng tối nên tôi chẳng nhìn thấy gì, nhưng ý thức rõ ràng của Thân Tiểu Dung đang truyền qua cho tôi.
Một phần là kí ức của ông ta: cảnh tượng cãi vã ầm ĩ trong một gian phòng thời cổ, có một đứa bé trai đang nằm trên sàn nhà khóc thảm thiết, da mặt phồng rộp đỏ hồng, đã nổi bọng nước và bắt đầu lở loét. Nhưng chẳng có ai quan tâm đến đứa bé ấy. Một đứa bé khác ở trên giường thì đang được một đôi vợ chồng bế lấy, ngoài ra còn có những người có bộ dạng của người hầu, nam nữ đủ cả, chạy ra chạy vào, quát tháo om sòm, kẻ đòi tìm thầy thuốc, người muốn dỗ đứa bé.
Thân Tiểu Dung đang được người ta bế lấy, cúi đầu xuống nhìn đứa bé trai đang nằm trên sàn nhà.
“Ôi, coi bộ nghiêm trọng đấy, mắc bệnh nặng rồi phải không?” Người đàn bà đang bế Thân Tiểu Dung cất giọng điêu ngoa, mỉa mai một câu.
Thân Tiểu Dung nhìn đôi vợ chồng ở bên cạnh giường, họ đang tỏ vẻ căm tức và lưỡng lự.
Lúc này, Thân Tiểu Dung đã nhận ra sự bất ổn trong gia tộc họ Thân.
Hồn ma của Thân Hữu Khang đang cưỡi lên người Thân Tiểu Dung, bóp cổ ông ta, đưa khuôn mặt lở loét của mình áp sát vào khuôn mặt nhăn nheo của Thân Tiểu Dung.
Kí ức của Thân Tiểu Dung vẫn đang tiếp tục.
Ông ta len lén chạy ra khỏi nhà, đi theo sau lưng cha mẹ mình. Cha mẹ của ông ta cũng đang thầm lẻn ra ngoài để đi hóng chuyện.
Đôi vợ chồng vừa thấy khi nãy đang sai người bế Thân Hữu Khang đi. Da mặt Thân Hữu Khang bị lở và chảy mủ, đôi mắt đã không thể mở ra. Cậu ta bị lôi vào trong cánh rừng, bị tròng dây thừng vào cổ, treo sống lên trên cây.
Cha mẹ của Thân Tiểu Dung đã nhào tới.
Hai bên sắp sửa xông vào đánh nhau.
“Hữu Khang à, thím đến cứu cháu đây!” Mẹ của Thân Tiểu Dung cao giọng gào lên.
Người đàn bà đang trì kéo đầu tóc của bà ta thở hổn hển, ngoác mồm lên chửi: “Bà bớt giả dạng người tốt ở đây đi! Chẳng phải bà đã xem con mình là Dung lão gia sao!”
“Tao khinh! Tao chỉ vì thương con ruột của mình thôi! Không lẽ lại giống như tụi bay, lúc nào cũng nghĩ đến Dung lão gia, con ruột của mình mà cũng đem đi treo cổ cho chết!”
Đôi chân nhỏ bé của Thân Hữu Khang đang vùng vẫy, cũng không biết có nghe được những lời cãi vã này hay không, nhưng chẳng mấy chốc đã bất động.
“Chết rồi! Đã chết rồi!” Có ai đó la lớn lên.
Những người đang đánh nhau lập tức ngừng tay.
Họ thở hổn hển, đưa mắt nhìn nhau hứ một tiếng, rồi chuẩn bị bỏ đi.
Thân Tiểu Dung về lại nhà trước một bước.
Ông ta bước đi loạng choạng, trong lòng hoang mang bối rối.
Lúc đó, ông ta đã từng chứng kiến trong nhà họ Thân có người đem con mình đóng giả thành ông ta, nhằm lừa lấy tài sản của gia tộc, vì chuyện này đã không ngại cho con mình uống thuốc độc, biến nó từ một đứa bé khỏe mạnh thành con ma ốm; cũng đã trông thấy vì là một con ma ốm mà nhận được sự ưu đãi đặc biệt, từ đó hình thành tính cách xằng bậy ngang ngược. Hiện tại, ông ta đã nhận ra sự sợ hãi của người nhà họ Thân đối với mình. Họ sợ những đứa con bị bạc đãi trước đó là Thân Tiểu Dung.
“Ặc…” Thân Tiểu Dung đang hồi tưởng lại quá khứ, không hề chống cự sự tấn công của Thân Hữu Khang đối với mình.
Nhưng khi ông ta ngừng hồi tưởng, vừa nhấc tay lên, chiếc gậy chống trong tay đã đập vào đầu Thân Hữu Khang, Thân Hữu Khang liền biến mất.
Thân Tiểu Dung đứng dậy, đèn trong khu xưởng bật sáng.
Thân Hữu Khang đang đứng cách đó không xa, tuy không thể mở mắt ra, nhưng lại có cảm giác như đang dùng ánh mắt bén ngót nhìn qua Thân Tiểu Dung.
Tiếng kêu la ở bên ngoài đã nhỏ dần.
Sau lưng Thân Hữu Khang lần lượt xuất hiện những chiếc bóng khác.
Tôi quan sát một lát, nhận ra những người này đều giữ lại trạng thái lúc chết của mình. Người bị treo cổ chết thực ra chỉ chiếm phần ít, trường hợp trên cổ có vết bầm tím cũng không nhiều, còn bị đứt đầu chỉ có hai người.
Da gà của tôi đều dựng đứng lên.
Cả nhà họ Thân, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết oan vì những cuộc luân hồi của Thân Tiểu Dung?
Thân Tiểu Dung đang chống gậy đứng đó, quần áo trên người đã thay đổi khá nhiều, dung mạo của ông ta cũng đang không ngừng cải biến. Ngũ quan không hề biến dạng, nhưng mà khuôn mặt ấy, lúc là thiếu niên, lúc lại biến thành lão niên.
Ánh mắt của ông ta quét ngang qua những hồn ma kia.
Ký ức của ông ta cũng tràn về ào ạt.
Ông ta biết rất rõ nguyên nhân tử vong của mỗi hồn ma ở đây.
Đầu tôi chợt nhói đau. Chỉ nhìn bầy ma này thôi là tôi đã thấy khó chịu, nhìn thấy thêm kí ức của Thân Tiểu Dung, càng khiến tôi thấy buồn nôn hơn.
Cái kiểu quan hệ huyết thống gia tộc ngoằn ngoèo ấy còn kinh khủng hơn rất nhiều so với những gì Thân Minh Nghĩa hay là nói Thân Tiểu Dung đã trải qua trong lần chuyển kiếp cuối cùng.
Từ lâu, người nhà họ Thân đã phát cuồng vì Thân Tiểu Dung rồi.
Ở cái thời đại mê tín chưa bị bài trừ ấy, truyền thuyết về Thân Tiểu Dung càng dễ dàng khiến người ta tin tưởng. Không giống như Tiêu Doanh, chưa nhìn thấy chứng cứ xác thực, hoàn toàn không tin có “Dung lão gia”. Vào thời đại như thế, chuyện giết người cũng sẽ dễ dàng hơn hẳn. Đây cũng là điều khiến cho nội bộ gia đình họ cấu xé nhau đẫm máu hơn.
“Tất cả là lỗi của tôi. Đây hoàn toàn là lỗi của tôi…” Bất chợt nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt ông ta: “Là do tôi đã suy nghĩ quá nông cạn. Tôi cứ ngỡ khi tiết lộ tất cả, mọi người trong gia tộc sẽ đồng tâm hiệp lực hơn, sẽ xem trọng tình cảm gia đình hơn. Tài sản mà tôi đã tịch lũy được, có thể đem đến cho mấy người một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải như bây giờ…”
Thân Tiểu Dung cất giọng vô cùng chân thành.
Những hồn ma kia vẫn bất động.
Hiện tại Thân Tiểu Dung đang để khuôn mặt già mua, quẳng chiếc gậy chống đi, tấm thân lòm khòm chầm chậm quỳ xuống đất.
“Hãy tha thứ cho tôi… xin hãy tha thứ cho tôi… mong mọi người hãy yên nghỉ… Hiện tại chúng ta đều không thể đầu thai được nữa rồi. Vứt bỏ hết những người ấy, chỉ có chúng ta, chúng ta là người một nhà.” Thân Tiểu Dung dập đầu một cái, kế đó ngẩng lên nhìn những hồn ma kia bằng ánh mắt đầy mong mỏi.
Tôi không thấy được nội tâm của Thân Tiểu Dung nữa.
Dòng hồi ức của ông ta đã dừng lại, cảm xúc cũng lắng dịu, chẳng còn chút xao động nào từ tình cảm.
Điều này khiến tôi thấy khá thắc mắc.
Những hồn ma kia đã có chút xao động vì những lời nói của Thân Tiểu Dung.
Một bé gái sơ sinh đang nằm trên đất là người có động tĩnh trước tiên, nó thò tay bé xíu tới, chầm chậm trườn về phía Thân Tiểu Dung.
Thân Tiểu Dung kích động đến run rẩy cả người: “Chị…”
Chắc hẳn đây chính là bé gái song sinh đã bị ném chết.
Bé gái sơ sinh bò tới trước mặt Thân Tiểu Dung, thò tay đến, hình như đang muốn Thân Tiểu Dung bế mình.
Thân Tiểu Dung run rẩy khom lưng xuống, đặt tay vào nách bé gái, nhấc nó lên.
Cảnh tượng này nhìn vào giống hệt ông nội bế cháu gái.
Hai người họ đang nhìn nhau.
Thình lình, khuôn mặt bé gái trở nên đầy hung tợn.
Thân thể của nó chớp mắt đã phình to.
Những hồn ma đang đứng yên một chỗ đã biến mất, sau đó chợt chui ra từ thân thể của bé gái, tất cả đều chìa ra khuôn mặt tàn ác, há mồm nhào về phía Thân Tiểu Dung.
Nét hiền dịu trên khuôn mặt đã hoàn toàn tan biến, Thân Tiểu Dung liền giằng tay, tàn ác quật mạnh bé gái xuống đất.
Bé gái sơ sinh hét lên một tiếng cực lớn.
Những hồn ma kia đều tan vỡ tung tóe như bột mì bởi cú đập ấy.
Thân Tiểu Dung nhặt cây gậy bị ném đi khi nãy lên, gồng tay chọc xuống.
Tôi trợn mắt nhìn thân thể bé xíu của bé gái sơ sinh bị chọc thủng, máu tươi trào ra.
Những hồn ma đã biến mất chợt chui ra từ vết thương trên người bé gái, tất cả đều đang gào khóc thảm thiết.
Họ xuất hiện rồi biến mất, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cùng với dòng máu của bé gái sơ sinh đang tuôn chảy, hình dạng của họ mỗi lúc một mờ dần.
Máu tràn khắp mặt đất, nhuộm đỏ đôi chân của Thân Tiểu Dung.
Thân Tiểu Dung ho khan mấy tiếng, đột nhiên nói: “Anh bạn trẻ, cậu cũng không chịu giúp lão già này, một đối tượng hợp tác tiềm năng này sao?”
Tôi chỉ đứng im mà nhìn Thân Tiểu Dung.
Sức sống của bé gái sơ sinh đã yếu đi, nhưng đôi mắt vẫn đang mở trừng trừng.
“Thân Tiểu Dung… Thân Tiểu Dung… mày đừng hòng được chết yên thân… mày đừng hòng được chết yên thân…”
Bé gái phát ra tiếng nói quái lạ, chất giọng vừa giống nam lại vừa giống nữ, chẳng phân biệt được già trẻ.
Ngay khi tiếng nói ấy lùi xa dần, thân thể của bé gái sơ sinh cũng đã khô đét, biến mất cùng lúc với vũng máu của mình chảy ra.
Thân Tiểu Dung thở phào, cười nhẹ một tiếng, quay đầu qua nói với tôi: “Cậu thấy đó, ma đâu có gì đáng sợ. Chỉ cần cậu mạnh hơn chúng, cậu sẽ giết được chúng một cách dễ dàng. So ra thì con người mới là đáng sợ.”
Ông ta chống gậy đứng thẳng lên, nhìn tôi chăm chú: “Cũng giống như cậu, rốt cuộc thì cậu có năng lực gì, tôi vẫn chưa biết. Nhưng chắc chắn cậu có thể giết tôi rất dễ dàng đúng không? Cậu không nhất thiết phải sợ tôi. Dù tôi có thể giết chết nhục thể của cậu, nhưng linh hồn của cậu cũng sẽ biến thành hồn ma mạnh hơn tôi. Cho nên, điều kiện mà tôi đã đưa ra khi nãy, nghe rất khá đúng không? Cậu muốn tìm ai, tôi đều có thể tìm được cho cậu. Tin tôi đi.”
Tôi đang chau mày suy tư, đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí quái dị.
Trên khuôn mặt Thân Tiểu Dung vẫn còn đấy nụ cười thân thiện. Nụ cười ấy định hình trên mặt ông ta, còn thân thể ông ta thì biến thành muôn vàn mảnh vụn, tan biến hoàn toàn trong chớp mắt.