Tiêu Thiên Tứ tắt ngấm nụ cười, Tiêu Chính thì lạnh mặt lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.
“Đúng rồi, chúng ta kêu bọn Diệp Thanh đi cùng đi. Bọn họ ở văn phòng chắc cũng không có việc gì làm. Đúng lúc Ngô Linh và Lưu Miểu vừa từ nước ngoài trở về, lâu lắm rồi chúng ta không có tụ tập.” Tôi quay lại nói với bọn Tí Còi.
Lúc này biểu cảm của bọn Tí Còi lập tức thay đổi. Trịnh Hân Hân nhìn tôi với vẻ nghi hoặc. Có lẽ cô ấy đã nghe Quách Ngọc Khiết nhắc về các hiện tượng mất tích của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, nhưng lại không biết nhiều về các hiện tượng đó.
Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ nhíu mày, đánh giá tôi một cách cảnh giác.
Tôi lấy di động ra và gọi cho Cổ Mạch.
Tiêu Thiên Tứ cười cười, nói: “Chúng tôi đi đây, nếu còn cơ hội chúng ta sẽ tụ tập sau.”
Tiêu Thiên Tứ nói xong liền đi ra ngoài, Tiêu Chính đi theo phía sau.
“Này, người anh em, gọi điện cho tôi có việc gì vậy?”
Quách Ngọc Khiết lập tức lĩnh ngộ, “Đến quán nướng ở quảng trường Đằng Long đi, quán ở lầu ba.”
Tôi nói lại với Cổ Mạch với ngữ khí nghiêm túc, “Anh đem theo một ít đặc sản của quê anh đến nhé.”
Cổ Mạch như ngộ ra điều gì, “Được, tôi đến liền.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi liền nhìn thấy đám ba người Hồng Mao không biết chuyện gì xảy ra đang nhìn chúng tôi như gặp phải kẻ địch lớn bằng những ánh mắt khó hiểu.
Tôi không chắc chắn được liệu hai con quỷ kia có nhắm trúng họ không, nhưng chuyện này là do tôi không kiềm chế tốt cảm xúc của mình vì vậy tôi không thể không quản việc này được.
“Mấy cô cậu cùng nhau đi đi. Đó là một người bạn của tụi tôi, tính tình rất hòa đồng.” Tôi chỉ giải thích như vậy với họ.
Hy vọng Cổ Mạch có thể lấy được một ít bùa hộ mệnh của Thanh Diệp để bảo vệ bọn họ.
Tuy không hiểu tại sao phải như vậy nhưng ba người bọn họ vẫn nghe theo.
Chúng tôi như cũ chia ra làm ba chiếc xe khởi hành.
Thực ra, cách tốt nhất là chúng tôi nên ở tại chỗ đợi Cổ Mạch đến, không nên chia ra, nhưng vì tôi rất hoài nghi tình trạng hiện tại của câu lạc bộ nên đâm ra lo lắng. Những sự kiện đột xuất liệu có phải do Tiêu Chính bọn họ làm ra? Tôi rất nghi ngờ về điều đó.
Trên đường đi, tôi bảo hai chiếc xe kia chat với nhau bằng video.
Thật may mắn khi có các thiết bị công nghệ cao này giúp chúng tôi trò chuyện nhóm với nhau. Đây là điều mà chắc chắn năm ấy Diệp Thanh bọn họ không thể làm được.
Một ông chú quê mùa của mười năm trước như Cổ Mạch hiện nay cũng đã theo kịp thời đại rồi, cuối cùng cũng biết cách sử dụng chức năng chat bằng video. Chiếc điện thoại cũ kỹ mà anh ta lấy ở Thanh Diệp đã bị ném bỏ. Theo như lời Trần Hiểu Khâu nói, nếu không tính khoảng thời gian bị Trần Dật Hàm tra tấn thì cuộc sống của Cổ Mạch cũng rất thoải mái, vừa có tiền vừa có thời gian rảnh rỗi, tự do tự tại.
“Hai người đó có lẽ là hội viên vừa mới gia nhập sáng nay.” Giọng của Hồng Mao từ trong điện thoại vang lên, cậu ta rất nhạy cảm, cũng rất thông minh, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
“Sao cậu biết được?” Tí Còi hỏi.
“Em Tần nói cho tôi nghe đấy, cả cha và con đều rất trẻ tuổi, nếu không nhìn thẻ căn cước thì hoàn toàn không thể nhìn ra hai người đó là quan hệ cha con. Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tên Tiêu Thiên Tứ, ngày thành niên đầu tiên đặc biệt tới câu lạc bộ vui chơi.” Hồng Mao giải thích một chút rồi hỏi, “Mấy anh quen biết nhau sao? Người nguy hiểm? Không phải là tội phạm truy nã chứ?”
“Tiêu Thiên Tứ?” Cổ Mạch nghi ngờ hỏi.
“Cha cậu ta tên là Tiêu Chính.” Tôi bổ sung.
Cổ Mạch sau khi suy tư một hồi, vỗ đùi một cái, lớn tiếng kêu lên “Chết tiệt”.
Điện thoại lúc này phát ra tiếng lốp xe trượt.
“Anh ngồi yên một chút được không? Bên này chúng tôi đang lái xe đấy.” Tôi bất lực nói với Cổ Mạch.
“Nhóc con, nhóc được lắm, tôi biết ngay mà, đây là định mệnh rồi, lão Đạo nói thật có lý, đây chính là định mệnh. Tôi càng ngày càng kì vọng vào cậu nhiều hơn đấy, người anh em à.” Cổ Mạch cảm thán, sau đó lại tiếp tục đùa giỡn.
“Tôi không giỡn chơi đâu.” Tôi nói một cách kiên quyết.
“Đây không phải là vấn đề cậu có giỡn chơi hay không. Cảm giác thế nào?” Cổ Mạch đột nhiên thay đổi, rất nghiêm túc mà hỏi một câu.
“Rất đáng sợ, như cảm giác của tôi với cánh cửa kia vậy.” Tôi cười khổ.
Đó là loại cảm giác đáng sợ phát ra từ sâu trong nội tâm, giống như một con động vật nhỏ bé yếu ớt đang đối mặt với mãnh thú vậy.
“Đây mà gọi là không tệ?” Tôi thấy nhức đầu, càng nghe được ẩn ý trong câu nói “cửa à…” của Cổ Mạch.
Những thứ phía sau cánh cửa đó chắc chắn rất kinh dị, nếu cánh cửa ấy không được đặt ở đó thì lúc ban đầu khi chúng tôi tới đã để người của sở cảnh sát phá cửa đột nhập vào rồi, khi ấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hoặc có thể không đợi chúng tôi phá cửa vào thì những thứ phía sau cánh cửa ấy sẽ làm ra một chuyện “khủng bố” gì đó nữa.
“Tôi thật sự không muốn dính líu đến những thứ này.” Tôi bất lực nói. “Bên này của tôi còn rất nhiều người.”
“Đây chính là định mệnh. Ôi, xe tôi đợi đến rồi này.” Cổ Mạch nói một câu ngoài lề. Bỏ đi ngữ khí nhiệt tình ban nãy nói, “Hello, Cục trưởng Trần.”
Xe mà anh ta đợi là Trần Dật Hàm lái? Trần Dật Hàm là tài xế cho anh ta sao?
Trần Dật Hàm không tiếp lời, trầm mặc như một người tài xế chuyên nghiệp.
“Tôi nói này, có thể giải thích cho tôi biết chuyện về hai tên kia là như thế nào không? Có thật là tội phạm truy nã không? Bọn họ đã làm gì?” Hồng Mao hỏi.
“Cậu đoán thử xem.” Tôi không biết nên nói thế nào với Hồng Mao nữa.
“Không phải là tội phạm truy nã.” Trịnh Hân Hân chen vào.
Là một thành viên trong tổ cảnh sát, tuy rằng trong phương diện chức vụ không giống với những cảnh sát bình thường, nhưng Trịnh Hân Hân vẫn có những hiểu biết nhất định về các loại tội phạm truy nã.
Cô ấy nói một cách khẳng định như thế, rồi tiếp tục, “Chuyện vừa phát sinh khi nãy rất kỳ lạ. Thông thường mà nói, tôi sẽ không bao giờ trả lời cậu ta những câu hỏi như thế, đây là thôi miên sao?”
Tôi có thể khẳng định, đó là một loại thôi miên mà Trịnh Hân Hân chưa bao giờ thấy qua, nhưng tác dụng của nó lại như thôi miên. Cũng giống như con quỷ đã tiêu diệt Cát Gia Mộc kia, bọn chúng có sức mạnh khống chế con người.
Mỗi lần nghĩ đến con quỷ ấy, tôi lại cảm giác mình bị dội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống.
Cổ Mạch luôn miệng nói định mệnh a định mệnh. Không lẽ tôi sẽ gặp phải những con quỷ mà Thanh Diệp không thể tiêu diệt sao?
Tôi không tự chủ mà bắt đầu tính toán những con quỷ trốn thoát được trong các ủy thác thất bại của Thanh Diệp. Ban đầu tôi có thể lý giải cho sự thất bại của Thanh Diệp. Con người ai cũng sẽ có lúc thất bại, như ngựa cũng có lúc bị ngã. Điều này chẳng có gì sai trái cả. Tuy việc Thanh Diệp thất thủ và việc cảnh sát để trốn mất một tên sát nhân hung tàn là như nhau, điều đó sẽ đem lại nguy hại cho xã hội, con người. Chúng ta cũng không nên vì thế mà trách cứ bọn họ. Nhưng khi chính bản thân gặp phải chuyện này, tôi lại rất muốn đi mắng cho Thanh Diệp một trận.
Các anh không thể nghiêm túc và làm việc có hiệu quả hơn được sao?
Tiến lên giết chết những con quỷ đó một cách thô bạo nhất không được sao?
Tôi có chút bực bội trong người, cũng hiểu rằng những suy nghĩ của mình như vậy thật không có lý.
Có người nào mà bởi vì mỗi ngày trên thế giới đều xảy ra sự cố giao thông mà không bước ra khỏi cửa nhà không?
Có thể có, nhưng người này nhất định có bệnh tâm lý, nên đi gặp bác sĩ tâm lý xem xem.
Cho nên, người bình thường đều có những tính toán sâu xa, khi dao chưa kề lên đến cổ, hung thủ chưa đến gần bản thân mình, chỉ có cây kiếm Damocles* treo ngay trên đầu. Như vậy, một người bình thường hẳn là sẽ sống trong sự lo lắng, luôn suy nghĩ về tương lai chứ không phải là vì những nguyên nhân như vậy mà không màng đến mọi thứ.
* Chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.
Tôi thở hắt ra, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Hồng Mao và Trịnh Hân Hân đã thảo luận ra một bộ điện ảnh li kì.
“Có phải là như thế không?” Hồng Mao hỏi những người biết chuyện như chúng tôi.
“Không phải.” Cổ Mạch trả lời. “Không phải thể loại li kì, mà là phim kinh dị.”
Được rồi, bây giờ thì tôi không cần phải tìm cách làm sao để giải thích cho ba người này hiểu nữa rồi.