“Mấy anh vào đi. Xem ra bùa hộ thân của mấy anh cũng có hữu dụng đó, gần đây Tiểu Nhụy không có cảm giác kỳ lạ nữa. Cái thứ đó có phải không còn nữa không?”
“Vẫn chưa chắc chắn.”
“Vậy tôi có thể mua bùa hộ thân không?”
“Có thể.”
“Ồ!”
“Cửa sổ sát sàn mà cô nói là đây phải không?”
“Hả? Đúng rồi.”
“Bên này là phòng ngủ của cô?”
“Đúng vậy, phòng ngủ của tôi không có nhà vệ sinh, tôi vẫn dùng nhà vệ sinh bên này…”
“Ê, sao anh không biết ý tứ gì hết vậy? Sao lại tùy tiện vào phòng con gái chứ?”
“Sếp, sao rồi?”
“Nhà vệ sinh bình thường, phòng ngủ cũng không sao cả.”
“Có phải bị anh hù chạy mất rồi không?”
“Hù chạy mất là ý gì?”
“Cô em, lần trước tôi nói rồi, nếu không biết im lặng thì đi ra ngoài.”
“Thi Thi…”
“Để tôi xem anh làm được trò trống gì!”
“Bây giờ chúng ta làm thí nghiệm nào.”
“Thí nghiệm gì vậy?”
“Cô Trịnh, bây giờ bùa hộ thân đang ở trên người cô phải không?”
“Hả? Ở đây. Cái này…”
“Được rồi, bây giờ cô hãy vào nhà vệ sinh một mình và soi gương.”
“Anh chơi trò gì vậy chứ? Lấy mất bùa hộ thân còn để Tiểu Nhụy một mình…”
“Làm như vậy mới biết rõ được hiệu quả của bùa hộ thân ra sao. Có chúng tôi ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì cô có thể hét lớn lên. Nhưng tôi hy vọng cô dũng cảm lên một chút, nếu cảm thấy có ánh nhìn thì hãy nhìn vào gương xem rốt cuộc là gì, đừng dời mắt đi cho đến khi chúng tôi bước vào.”
“A… tôi...”
“Anh đừng đùa nữa! Anh làm vậy là để Tiểu Nhụy làm mồi nhử sao? Chúng tôi tốn tiền mời mấy anh không phải để mấy anh làm việc như vậy!”
“Linh, em nói chuyện với cô ấy nhé.”
“Ừm. Tiểu Nhụy, em đi theo tôi qua đây.”
“Ê, đứng lại! Mấy anh… buông tôi ra!”
“Cô gái, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”
Cạch.
“Gì mà cản trở? Tôi không đồng ý mấy anh làm vậy, mấy anh bị sa thải! Anh… anh đang làm gì vậy ưm ưm ưm…”
“Xong rồi, sếp.”
“Ừm, em gái, giờ học cách ngậm miệng được chưa?”
“Ưm!”
“Vậy tôi buông tay ra, đợi lát ra ngoài, không được nói nhiều, biết chưa?”
“Mấy người như vậy là ý gì chứ? Cái đó là máy quay phim?”
“Phụ huynh của mấy cô có thể đã đúng.”
“A… Không lẽ đúng là Tiểu Nhụy…”
“Là bạn thân, cô nên khích lệ cô ấy đối diện với sự thật chứ đừng hùa theo cô ấy như vậy để làm tăng sự khủng hoảng của cô ấy.”
“…”
“…”
Cạch.
“Được rồi, chúng tôi đã nói chuyện xong.”
“Có thể vào trong chưa?”
“Ừm, được rồi. Tôi… tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Yên tâm, nếu cô cảm thấy nguy hiểm thì cứ gọi chúng tôi là được, chúng tôi đợi ngay ngoài cửa.”
“Ừm. Thi Thi…”
“Mình ở ngay ngoài cửa, đừng lo lắng. Mình sẽ giữ chặt tay nắm cửa, nghe tiếng của bạn là mình chạy vào liền.”
“Ừm, vậy mình, mình vào trong đây.”
“Ừm! Cố lên, Tiểu Nhụy!”
Cạch!
...
“Cô ấy đến bên gương rồi.”
...
“Phù. Đừng xuất hiện, đừng xuất hiện, đừng xuất hiện…”
...
“Mở mắt ra. Ừm… Đã 10 phút rồi.”
...
“Phù…”
...
“6 giờ 15.”
...
“…”
...
“6 giờ 20.”
“Mở cửa đi.”
“A…”
“Mở cửa nào.”
“Ừm.”
Cạch!
“Thi Thi?”
“Tiểu Nhụy, cậu…”
“Xem ra thứ quỷ quái đó đã rời khỏi rồi.”
“Hả?”
“Không thấy gì kỳ lạ cả, cũng không có cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm cô phải không cô Trịnh?”
“Không có, đúng là không có. Thứ đó đã được đuổi đi rồi phải không?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy… vậy có phải các anh sẽ lấy lại bùa hộ thân không?”
“Có thể tặng cho cô. Xem như là vật kỷ niệm và hộ thân vậy, cô sẽ không gặp những chuyện đáng sợ này nữa.”
“Tốt quá rồi! Cảm ơn các anh!”
“Đừng khách sáo.”
“Cô gái, cô có muốn mua bùa hộ thân không?”
“… Có! Tôi muốn mua một cặp với Tiểu Nhụy!”
“Bùa hộ thân của phòng nghiên cứu chúng tôi đều như nhau cả, không có loại một cặp.”
“Gì chứ… Không có chút đầu óc làm ăn gì cả… hèn gì ở mãi khu cũ kỹ đó…”
Đính kèm: file video 07820131214.avi.
Ngày 14 tháng 12 năm 2013, kết thúc cuộc điều ra, xác nhận sự việc không phải vụ án liên quan tới ma quỷ.
Ngày 20 tháng 12 năm 2013, nhận được cuộc gọi của Đoàn Thi Thi, thu âm điện thoại 201312201212.mp3.
“Thanh Diệp phải không? Mấy anh… bây giờ mấy anh có thể đến trường học không?”
“Cô Đoàn phải không? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cái bùa hộ thân đó… cái bùa hộ thân đó mất rồi. Tiểu Nhụy rất sợ. Cô ấy, cô ấy hiện đang nhốt mình trong nhà vệ sinh. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, nhưng một lát nữa đến giờ lên lớp, thầy cô sẽ đến, mấy anh có thể đến ngay được không?”
“Được rồi, chúng tôi đến ngay lập tức.”
Ngày 20 tháng 12 năm 2013, đến trường trung học đệ nhất khu Hoàng Nam tìm người ủy thác, làm thủ tục nghỉ học, đón đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 07820131220.wav.
“Đừng sợ, đây là bùa hộ thân mới. Cầm lấy, không việc gì nữa rồi.”
“Hu hu… hu hu…”
“Đừng lo lắng, hiện chúng ta đang đến phòng nghiên cứu, xe chạy rất nhanh thôi. Nếu cô sợ thì đừng nhìn xung quanh, nhắm mắt lại, tôi ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô vậy được không? Tôi sẽ nói chuyện với cô suốt chuyến đi.”
“Tiểu Nhụy, bạn đừng sợ, hu hu, bạn đừng sợ nữa… mình cũng ở đây mà.”
“Sếp, đã nói chuyện với chủ nhiệm lớp của hai cô ấy, bây giờ có thể đi được rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
...
“Cô Trịnh, có đỡ tí nào không?”
“Ừm.”
“Uống chút nước nóng nhé?”
“Ừm…”
“Bây giờ, có thể kể chuyện gì đã xảy ra không?”
“Tôi… tôi tham gia vào nhóm hợp xuống của trường, có buổi duyệt bài, phải thay đồ… Tôi không để ý… Lúc tôi thay đồ thì không để ý, đợi khi kết thúc rồi, quay trở lại thay đồ thì phát hiện không thấy bùa hộ thân đâu… Tôi đi tìm… phòng nhạc, hành lang, lớp học, nhà vệ sinh… đều không thấy…”
“Tôi cũng tìm giúp nhưng không tìm thấy. Tôi nói với Tiểu Nhụy rằng có thể là bị người ta lượm rồi, cũng có thể bị cô lao công vứt đi rồi. Tôi liền đưa bùa hộ thân của tôi cho cô ấy.”
“Bùa hộ thân của cô đâu?”
“Ở đây.”
“Cô Trịnh, cô không lấy sao?”
“Không phải! Lúc đó tôi muốn lấy, nhưng mà… nhưng lúc đó…”
“Lúc đó Tiểu Nhụy nhìn về phía sau lưng tôi… Lúc đó chúng tôi đứng trong phòng học nhạc, sau lưng tôi là cây đàn piano ba góc và có cửa sổ.”
“Cô thấy bóng của bản thân, cái bóng kỳ lạ hay là cái gì?”
“Hu hu…”
“Cô Trịnh, cô không nói, chúng tôi không biết phải giúp cô thế nào cả. Bây giờ cô rất an toàn, xin hãy lấy can đảm nói ra nào.”
“… Là chim.”
“Con chim như thế nào?”
“Tôi không biết… màu nâu, nhưng không phải chích chòe, nó khá lớn, đứng bên cửa sổ… nó… trên miệng nó… miệng nó ngậm lá bùa hộ thân…”
“À! Là bị chim ngậm đi mất! Sao lúc đó bạn không nói?”
“Nó nhìn tôi… nó ngậm bùa hộ thân và nhìn tôi…”
“Tiểu Nhụy…”
“Sau đó bay đi mất phải không?”
“Vâng, bay đi rồi… Nhưng nó lại quay lại… nó lại quay lại…”
“Tiểu Nhụy, cô đừng sợ, giờ không sao rồi.”
“Bạn sợ nên nhốt mình trong nhà vệ sinh sao?”
“Hu… hu hu…”
“Tiểu Nhụy… đừng sợ, không sao rồi.”
“Linh.”
“Ừm. Tiểu Nhụy, tôi dẫn cô đi rửa mặt nhé, đừng sợ.”
“Tôi… ừm?”
Cạch cạch cạch… Cạch cạch!
“Em gái, cô có thể liên lạc được với ba mẹ cô ấy không?”
“Phải... phải nói với ba mẹ cô ấy hả?”
“Hiện tại cô ấy cần nhất là bác sĩ tâm lý, không phải chúng tôi.”
“Nhưng… nhưng việc này không phải kỳ lạ lắm sao? Tại sao bùa hộ thân lại bị con chim ngậm mất chứ? Có phải thứ đó quá giảo hoạt cố ý mê hoặc chúng tôi?”