Ông lão nói đến đây, giọng điệu tràn đầy hối hận. Không biết là hối hận vì lúc đó quyết định cứu đứa trẻ? Hay hối hận ngay từ lúc đầu đã không tìm quan phủ đứng ra giải quyết? Hoặc là hối hận vì sau đó lại nổi lên lòng thương người, cứu chữa cho Dương thị ở trong y quán?
Ông lão nói tiếp: “Tôi nhìn bà ta làm loạn như thế, cũng thấy thật đáng thương. Nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ đều không quan tâm, lại còn trở thành người điên… Tôi bảo người trói bà ta lên giường, cho uống thuốc. Bệnh tình bà ta lúc tốt lúc xấu. Lúc tốt thì bà ta chỉ nằm im ở trên giường, mặc cho người khác thích làm gì thì làm, trông như người mất hồn vậy. Chữa trị được khoảng hơn nửa năm, tôi thử bắt mạch cho bà ta xem sao, phát hiện rằng tình hình của bà ta đã khá hơn nhiều so với trước. Thế nên tôi liền sai người đưa bà ta về nhà chồng, nếu không được thì đưa về nhà mẹ đẻ hoặc đưa đến chỗ từ thiện... Cùng lắm thì Lý gia tốn thêm chút tiền làm việc thiện vậy. Y quán chúng tôi mỗi năm đều tổ chức phát thuốc miễn phí cho người nghèo trong một tháng, nuôi thêm một người phụ nữ chân yếu tay mềm cũng không có gì khó khăn. Nhưng không ngờ...”
“Bà ta điên thật, hay là…” Ngô Linh nói.
Ông lão cười khổ rồi nói: “Mạch của bà ta không có vấn đề gì cả.”
“Nhưng nếu chỉ dựa vào bắt mạch thì không thể biết chắc được tình hình sức khoẻ và tinh thần của bà ta được.”
“Nếu xét theo quan điểm của y học hiện đại thì đúng là như vậy. Nhưng ở thời của chúng tôi...” Ông lão khẽ lắc đầu: “Lúc bà ta cắn chết tôi, biểu hiện rất tỉnh táo. Khi ấy bà ta muốn quỳ xuống, dập đầu cám ơn tôi. Tôi khom lưng định đỡ bà ta dậy, bà ta liền nhân cơ hội ấy... Sau đó bà ta bị phán tội chết, người nhà tôi cũng không hề dùng tiền để hối lộ quan xét xử bà ấy tội chết, mà là do mọi người đều tận mắt nhìn thấy việc này. Theo ý của mọi người thì bà ta chết là đúng.”
“Những việc này đều là cháu ông nói với ông sao?” Ngô Linh lại hỏi.
Ông lão khẽ gật đầu: “Sau khi cháu tôi đến đây, nó đem hết mọi chuyện kể cho tôi nghe. Nó còn nhắc đến cháu nội tôi. Nó...” Ông lão đưa mắt nhìn về phía cái xác trẻ sơ sinh kia, sau đó ông ấy đưa tay ôm mặt: “Cháu nội tôi từ nhỏ đã rất thân thiết với tôi, đối với nó thì cái chết của tôi quả thực là một cú sốc lớn. Cháu tôi nói rằng cháu nội tôi rất lâu sau đó cũng không đến y quán nữa và nó cũng không thường về nhà. Sau lại đột nhiên quay trở về nhà, nó thấy không hài lòng với cái nhà xí, vì một chút chuyện cỏn con mà nổi giận. Rồi nó mời người đến tu sửa lại cái nhà xí đó.”
Màn ảnh đột nhiên hướng về phía cái xác trẻ sơ sinh kia.
“Vậy tức là cái xác này không phải do người phụ nữ kia đặt ở đây mà là do cháu nội ông làm sao?”
“Sau khi đứa trẻ này qua đời thì người nhà đã đến mang về. Vì đứa trẻ này bị chết yểu, nghe nói do sợ gặp phải xui xẻo nên bọn họ đã chôn xác đứa trẻ này ở vùng ngoại thành.” Ông lão buồn rầu nói tiếp: “Người phụ nữ kia khi bị đưa đến đây, trên người không mang theo thứ gì cả. Không thể nào là bà ta, chỉ có thể là...”
“Vậy sau khi tu sửa lại cái nhà xí thì mới bắt đầu xảy ra những vụ mất tích đúng không?”
“Chắc là vậy…” Ông lão cúi đầu khóc.
“Tôi muốn đem cái xác này xử lý.” Ngô Linh nói.
Ông lão không trả lời, chỉ ngồi đó khóc.
Màn ảnh bắt đầu di chuyển.
Ngô Linh đi lấy dụng cụ thổi lửa vứt ở căn phòng lúc nãy, chuẩn bị quay về thì cô gái lúc nãy chạy mất lại xuất hiện ở một góc màn ảnh, run run nhìn Ngô Linh, dáng vẻ sợ hãi rụt rè.
Ngô Linh có lẽ cũng nhìn thấy cô ta nhưng không quan tâm, màn ảnh cũng chuyển động theo đó.
Lúc này ngoài màn ảnh bỗng vang lên tiếng bước chân, cô ta chắc là muốn bước đi thật khẽ nhưng lại không làm được, tiếng bước chân ngập ngừng, không liên tục.
Ngô Linh trở về căn nhà xí vừa nãy. Ông lão không khóc nữa, chỉ ngơ ngác ngồi đó nhìn đứa trẻ kia, miệng mấp máy.
Ngô Linh bước đến gần mới nghe thấy giọng ông ấy.
“Nó làm vậy là vì muốn báo thù giúp tôi... Cũng không biết nó sao rồi... Nó muốn giúp tôi rửa hận...”
Ngô Linh chẳng ngó ngàng gì đến cô gái kia, cũng không nhìn về phía ông lão nữa. Cô ấy ngồi xổm xuống, trong tay cầm một miếng bùa, dán lên trên xác của đứa bé, rồi châm lửa lên.
Người ông lão đột nhiên chấn động: “Có thể còn một vài người đang ở đây đấy.”
Dụng cụ thổi lửa dừng lại trong màn hình.
Ông lão vội nói tiếp: “Những cậu thanh niên bị đưa vào đây cùng với cô ta, có một số người vì không chịu nỗi nên đã đánh nhau đến chết, còn có một số người chạy lung tung vào bóng đen bên ngoài kia… có phải hay không cần…”
“Tôi không biết tình huống của vùng đen bên ngoài kia.” Ngô Linh quyết đoán nói.
Mặt ông lão tối sầm lại: “Ý cô là...”
“Dưới tình huống này, tôi có thể giải quyết được đống phiền phức này và có thể sống sót đã là khó lắm rồi.” Tay Ngô Linh tiếp tục hướng về trước, ngọn lửa đụng vào lá bùa kia.
Lá bùa đó bỗng chốc cháy lên, giống như có chất xúc tác vậy, ngọn lửa bỗng chốc bao quanh xác chết, đem xác chết bọc thành một quả cầu lửa.
Cảnh quay xung quanh bỗng rung lắc dữ dội.
Đây khẳng định không phải do tay Ngô Linh đang run.
Cô gái kia bỗng hét lên: “Chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Á... Á...”
Không ai lên tiếng trả lời.
Vẻ mặt ông lão có chút kích động, lại có chút đau khổ.
Bỗng nhiên, hình ảnh dừng lại không động nữa.
Hai giây sau, cảnh quay đột nhiên chuyển từ sân sau của căn nhà cổ đại đó quay về căn phòng mà lúc trước Ngô Linh kể chuyện ma. Chắc do máy quay bị rơi xuống đất nên góc quay bị nghiêng. Có tiếng bước chân lại gần, máy quay bị ai đó cầm lên, quay một vòng, ghế sô pha và đồng hồ treo tường vẫn như cũ. Chiếc máy quay hướng thẳng về phía sô pha vẫn còn được đặt ở đó, cái đèn màu đỏ nhấp nháy báo hiệu đang ghi dữ liệu.
Ngô Linh rời khỏi căn phòng đóng kín này, khi vặn tay nắm cửa thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân và tiếng kêu hỗn loạn.
Cửa đột ngột bị ai đó đẩy ra, màn ảnh xém tí nữa là đã bị đụng vào, Ngô Linh cũng loạng choạng, màn ảnh rung rung.
“Linh!”
Một lồng ngực chặn kín toàn bộ màn hình.
“Thật là tốt quá rồi. Em đã trở lại.”
“Vâng. Thời gian đã qua bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn một tiếng.”
“Chỉ có khoảng hơn một tiếng đồng hồ thôi sao?”
Màn ảnh không ngừng chuyển động.
Máy quay có quay trúng một góc phòng khách, trên ghế sô pha, một người đàn ông có khuôn mặt bị làm mờ đang ngồi đó.
“Bên ấy sao rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đoạn clip đến đây là kết thúc.
Ngày 28 tháng 7 năm 2009, xác nhận hai người bạn nữ của người uỷ thác đã xuất hiện trở lại, bao gồm cả những thứ biến mất cùng với họ. Mọi thứ bình thường, những người không có liên quan đều không hay biết gì về chuyện hai người bị mất tích. Thành viên của phòng nghiên cứu giúp hai người khôi phục lại kí ức. Những vật dụng và kí ức về những người bị mất tích khác vẫn chưa xuất hiện.
Ngày 29 tháng 7 năm 2009, người uỷ thác và bạn gái rời khỏi phòng nghiên cứu, không có gì bất thường xảy ra cả.
Ngày 30 tháng 7 năm 2009, chấm dứt điều tra.
Ngày 3 tháng 5 năm 2014, ở mảnh đất xây dựng Thần Nông Đường trước đây tại Thủ đô đào được một cái bô từ thời cổ đại, bên trong cái bô đó có bộ xương trắng của một ông lão. Đính kèm: Báo tin tức.
Tôi có chút bần thần khi xem đến dòng chữ cuối cùng trong hồ sơ này.
Dị không gian? Không gian tồn tại song song?
Cái này còn khó tin hơn cả việc có ma quỷ đấy chứ?
Nhưng nếu như có chuyện như vậy tồn tại, vậy thì có phải cũng sẽ tìm được cậu bạn nhỏ Thang Ngữ đã bị mất tích của Diệp Thanh không? Biết đâu cậu ấy bị lạc vào trong một không gian song song nào đó khác, có cuộc sống bình thường, có khi còn có thể giống như những nam chính trong các bộ phim trọng sinh, xuyên không các kiểu, có một cuộc sống phi phàm.
Đây là những suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất.
Nếu suy nghĩ theo hướng tiêu cực thì sẽ giống như ông lão và những người bị mất tích kia, bị lạc vào trong dị không gian, không thể thoát ra được.
Tôi lại nghĩ đến tập hồ sơ mà lúc trước từng xem qua, Diệp Thanh từng nói với Tử Thần về cái khe...
Nghĩ đến đây lòng tôi bỗng bồn chồn, lo lắng.
Cũng giống như việc có ai đó đi bộ vào lúc đêm khuya, lỡ chân té xuống cống, dẫn đến bị thương nặng hoặc tử vong trong các bản tin thời sự. Hoặc đáng thương hơn nữa là bị té xuống hố phân và bị dìm chết...
May mà Quách Ngọc Khiết bỗng lên tiếng gọi tôi, nhờ vậy mà tôi mới ngừng được mấy suy nghĩ khủng bố kia lại.
Quách Ngọc Khiết từ ngoài bước vào, vừa đi vừa nói oang oang: “Lâm Kỳ, người mà Sếp Già tìm lần trước đã có kết quả rồi.”