“Trong những bản ghi âm trước đây đều sẽ có những tạp âm ở trong bối cảnh, không phải âm thanh của linh thể, như hôm qua còn có tiếng chó sủa gì đó. Nhưng đến chỗ này, bỗng chốc lại không hề có âm thanh gì cả.”
Click!
“... Mẹ! Mẹ nhìn kìa! Bên ngoài có mưa sao băng! Ừ, mẹ thấy rồi! Anh dọn đi nơi nào ở? Dọn đi khách sạn. Xào xạt! Ầm! Xùy xùy! Thế à, vậy khi anh đến nơi rồi, nhớ gọi điện thoại... Bọn họ... có được không? Thử một lần vậy, chí ít bọn họ... Á Á Á!!! Sao vậy… Con trai! Gia Gia! Đùng đùng đùng đùng... Ầm! Gia Gia! Gia Gia! ! Chuyện gì xảy ra vậy?...”
Click!
“Mãi cho đến chỗ này, đều vô cùng yên tĩnh. Câu ‘Chuyện gì xảy ra vậy’ là hàng xóm nói phải không?”
“Ừ, lúc ấy người bên ngoài nghe được tiếng động.”
“Từ câu này bắt đầu...”
Click!
“... Có đứa bé ngã xuống dưới! Trời ạ! Xảy ra chuyện rồi! Con của tôi... Hu hu hu... Linh, báo cảnh sát! Đùng đùng đùng đùng đùng... Anh Nhậm! Anh chờ chút! Tôi với A Miểu đi xuống. Đùng đùng đùng đùng... Rầm rầm… Vù vù...”
Click! Click! Click!
“... xào xạt...”
Click!
“Đây là tiếng lật sách.”
“Đúng. Lúc đó tôi ở trong phòng, có cảm thấy được cơn gió kia, từ ngoài cửa thổi vào, không có vấn đề gì.”
“Nhưng trước tiếng lật sách này, âm thanh cảnh bên ngoài đang ở trạng thái phục hồi, dần dần có lại những tạp âm. Đến đoạn lật sách này thì những âm thanh đó lại biến mất. Sau đó...”
Click!
“... Vù vù...”
“Sau đó, lại đột nhiên trở nên bình thường. Ồ, giống như là có nút chỉnh âm lượng vậy, bắt đầu từ đoạn kia là ấn nút tắt tiếng, sau khi đứa trẻ nhảy lầu, thì âm lượng lại dần dần chỉnh to hơn, sau đó lại ấn nút tắt tiếng, sau đó đem nút tắt trực tiếp xóa bỏ, trở lại âm thanh bình thường.”
“Sau đó cũng có âm thanh của gió nhưng cuốn sách kia lại không lật nữa. Tôi để ý thấy cái này, cuốn sách trùng hợp lật đến đúng câu chuyện kia.”
“Chỉ có bối cảnh này là tạp âm kia xảy ra biến hóa sao?”
“Tôi không nghe thấy âm thanh khác.”
“Trời ạ, nó rốt cuộc là thứ gì?”
“Không biết.”
“Bên phía Nhậm Mẫn…”
“Trạng thái của anh ta không tốt lắm, trước tiên để anh ta nghỉ mấy ngày. Nếu điềm báo đã xuất hiện thì có lẽ mấy ngày này anh ta sẽ không có nguy hiểm nữa. Hơn nữa chúng ta cũng cần nghiên cứu cái điềm báo này.”
“Đây là chết do té lầu, sau đó sự vật xung quanh sẽ có hàm ý chết đuối? Vậy thì phạm vi cũng không dễ xác định.”
Ngày 10 tháng 12 năm 2001, xác nhận với người ủy thác, lúc ấy thi thể của bươm bướm tạo thành chữ “Chết”, “đuối”, trước khi vợ của người ủy thác rời khỏi phòng thì cuốn sách đang lật đến câu chuyện thứ ba, nhưng khi xảy ra chuyện, cuốn sách đã lật đến câu chuyện thứ mười hai.
Ngày 11 tháng 12 năm 2001, người ủy thác đồng ý chuyển vào ở trong khách sạn. File ghi âm 00820011211.wav.
“Anh Nhậm, trong thời gian này, mời anh đến ở đây. Hai người bọn họ sẽ thay phiên trực đêm, nếu anh có phát hiện gì thì trực tiếp nói với chúng tôi.”
“Được… Thực sự… có hiệu quả sao?”
“Chúng tôi không thể đảm bảo được.”
“Gia Gia là bị tôi hại chết...”
“Anh không cần phải tự trách. Anh còn có những người thân khác, vì bọn họ anh phải kiên cường tiếp tục sống.”
“Anh Nhậm, tấm ảnh của anh đã mang đến chưa?”
“Mang đến rồi. Đều không có gì thay đổi cả.”
“Để ảnh ở chỗ này đi, chúng tôi có thể chú ý đến thay đổi của nó bất cứ lúc nào.”
“Chúng tôi sẽ lắp đặt thiết bị nghe lén trong phòng để theo dõi tình huống bên này.”
“Được.”
Ngày 11 tháng 12 năm 2001, vẫn có âm thanh của linh thể xuất hiện bên người ủy thác, không có báo hiệu gì xảy ra, không có tình huống dị thường.
Ngày 23 tháng 12 năm 2001, âm thanh bên người ủy thác biến mất. File ghi âm 00820011223.wav.
... Reng reng reng, reng reng reng...
“Sếp!”
“Ừm, anh Nhậm, anh ngồi xuống chỗ này đừng động đậy.”
“Ồ… Sao… Sao vậy.”
“Có chút tình huống.”
“Sếp, phòng tắm bên này rỉ nước!”
“Anh đến trông chừng anh Nhậm.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Trần nhà của phòng tắm bên kia rỉ nước.”
“Vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Bây giờ còn chưa biết. Anh cũng chú ý xung quanh một chút.”
“Tôi không nhìn thấy âm khí, cũng không thấy dị thường gì. Tôi gọi điện cho quầy tiếp tân… Trần nhà bên chỗ tôi bị rò rỉ nước, rơi xuống sàn nhà. Đúng. Được… Bọn họ lập tức gọi người đến xem.”
“Bây giờ... Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Chờ một lát, đừng manh động.”
“Ồ... Tôi biết rồi.”
...
Cốc cốc!
“Xin chào anh, tôi là nhân viên khách sạn, vừa rồi các anh đã gọi điện thoại cho chúng tôi rằng phòng có vấn đề.”
Cạch!
“Phòng tắm chỗ này rỉ nước.”
“À, được.”
“Tôi kiểm tra một chút.”
...
“Là vấn đề từ tầng trên. Tôi sẽ lên tầng trên kiểm tra xem.”
“Các anh... Tôi sẽ đổi phòng cho các anh nhé. Tầng này vẫn còn một vài phòng trống, các anh muốn đổi phòng ở tầng khác cũng được.”
“Đổi ở tầng này là được rồi.”
“Dạ được. Các anh dọn dẹp đồ đạc một chút, chúng tôi đi lấy chìa khóa, làm thủ tục.”
“Được.”
...
“Trong phòng tắm còn có quần áo...”
“A Miểu đi lấy là được rồi.”
“Ồ. Vậy còn anh...”
“Anh cứ yên tâm.”
...
“Các anh thu dọn xong chưa?”
“Rồi.”
“Mời đi bên này. Phòng đã được đổi đến 641.”
“Được.”
...
Cạch
“Là phòng này. Thật rất xin lỗi vì đã mang phiền phức cho các anh.”
“Không sao.”
“Phù! Như vậy có lẽ được rồi phải không?”
“Anh Nhậm, anh chờ ở đây một chút.”
“Ma Cô, sao rồi? Ừ, được... Sếp, Ma Cô bên kia vẫn không nghe thấy âm thanh.”
“Là sao? Sao lại nói là không nghe thấy âm thanh?”
“Nơi này vẫn còn nguy hiểm. A Miểu, anh ở cùng với anh Nhậm đi.”
“Sếp cẩn thận nhé.”
“Không sao.”
“Chỗ này vẫn còn nguy hiểm à? Chỗ này không còn nước nữa rồi mà?”
“Cẩn thận vẫn hơn. Anh Nhậm không cần phải căng thẳng, cũng nên chú ý tình hình xung quanh.”
“Tôi biết, tôi biết.”
Reng reng reng, reng reng reng...
“Ma Cô, sao vậy... Hả? Tôi biết rồi. Sếp! Ma Cô nói âm thanh ở bên này đang trở nên vang hơn!”
“Có lẽ là… sắp đến rồi.”
“Ý các anh là, tôi sắp phải gặp… nhưng tôi…”
Rầm! Ầm ầm ầm!
“Á! Sao vậy? Xảy ra…”
“Anh Nhậm, anh bình tĩnh một chút.”
“Nhìn bên ngoài xem.”
...
Trần nhà trong phòng tắm bị sập, đè chết một nhân viên trong khách sạn. Theo suy đoán sơ bộ, nguyên nhân xảy ra sụp đổ là do bồn tắm của chủ phòng tầng trên quên tắt nước, sau khi nước tràn ngập cả phòng tắm, ống thoát nước của sàn nhà tầng trên và trần nhà tầng dưới xảy ra vấn đề, dẫn đến sụp đổ.
Sau khi sự cố xảy ra, khách sạn bị cảnh sát phong tỏa điều tra, dọn ra khỏi khách sạn.
Ngày 23 tháng 12 năm 2001, lái xe đưa người ủy thác đi nơi khác. File ghi âm 008200112231.wav.
“Tôi vẫn phải trốn như thế này mãi sao? Tôi không thể cứ mời mãi các anh đi bảo vệ được…”
“Anh Nhậm...”
“Ông bác tôi… Khi mẹ tôi đến tham gia tang lễ của Gia Gia có nói với tôi một ít chuyện. Tôi giống với ông bác tôi, vậy thì tôi... Ông ấy sống đến hơn sáu mươi tuổi, không kết hôn, không con cái. Ông ấy nói ông ấy không thể chăm lo cho người khác nữa, cũng không muốn hại người khác. Tôi... Tôi chuẩn bị cùng vợ tôi ly hôn...”
“Anh Nhậm, chúng tôi còn chưa quyết định muốn từ bỏ. Mấy điềm báo lần này đều không tấn công anh, trên ảnh và trên người anh đều không có dấu ấn gì.”
“Không biết lúc nào nó lại xuất hiện nữa...”
“Anh Nhậm…”
“Sếp!”
“Chuyện gì?”
“Xuất hiện rồi kìa! Anh nhìn tấm ảnh!”
...
“Cái này...”
“Toàn thân đều giống… Anh Nhậm?”
“Tôi có phải là đen hơn lúc trước một chút không?”
“Đã không có cách nào đối chiếu với bức ảnh rồi. Nhưng quần áo trên tấm ảnh, ở tấm này, vốn dĩ anh mặc áo sơ mi trắng.”
“Ừm, tôi nhớ là áo sơ mi trắng. Bây giờ là màu đen... Trên người Gia Gia bị gãy rất nhiều xương, bị thương bên trong. Nó... Nó chắc chắn rất đau...”
“Hỏi Ma Cô xem có nghe được gì không?”
“Vâng.... Ma Cô, trong ảnh và anh Nhậm đều có thay đổi. Anh... Ma Cô!”