Người phụ nữ này trông rất quen, còn người đàn ông đứng bên cạnh cô ta thì vừa nhìn là tôi nhận ra ngay, đó chính là Điền Minh Xuân. Tôi bỗng nhiên nhớ ra vợ của Điền Minh Xuân tên là Chu Viện, hình như đã chết từ mấy năm trước rồi.
Xem tình hình lúc này thì đây chắc là thời điểm mà Điền Dịch Phàm mất tích.
Tôi hiểu ra được tình hình, chợt có chút vui mừng
Vậy là tôi thật sự có thể dựa vào khả năng của chính mình đi vào trong giấc mơ rồi! Đây thật sự là một tiến bộ lớn!
Lúc này Điền Dịch Phàm cầm lấy tiền mà Chu Viện đưa, gật đầu hứa với Chu Viện giống như một người lớn, lại còn tỏ ra rất tự tin nữa.
Chu Viện và Điền Minh Xuân đều nhìn Điền Dịch Phàm cười, gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Điền Dịch Phàm chạy lon ton tới tiệm tạp hóa.
Tôi đã hiểu rõ tình hình trước mắt nên không tiếp tục nhập vào với Điền Dịch Phàm nữa, bèn tách ra khỏi cơ thể cậu bé. Tầm nhìn đột ngột đưa lên cao, tôi nóng lòng vội vàng nhìn về phía ao nước.
Ao nước được phủ kín bởi lớp bèo tấm, nếu không nhìn kỹ thì sẽ nghĩ nó là thảm cỏ.
Điền Dịch Phàm tới cửa hàng tạp hóa mua nước, rồi nhảy chân sáo tung tăng chạy về, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong ao. Điền Dịch Phàm dừng bước.
Bởi vì tôi vẫn luôn quan sát ao nước nên phát hiện được nhiều thứ hơn một đứa trẻ như Điền Dịch Phàm. Phía xa ao nước nổi lên gợn sóng, có thứ gì đó đang bơi dưới lớp bèo tấm. Tôi không xác định được đó là gì. Là cá hay là ma nữ? Tôi bỗng trở nên căng thẳng.
Điền Dịch Phàm rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy. Cậu bé nhìn Điền Minh Xuân và Chu Viện đang nói chuyện rồi quay đầu chạy về phía ao nước.
Tôi vội vàng muốn ngăn lại nhưng hành động này của Điền Dịch Phàm cũng giúp tôi có thể đến gần ao nước hơn một chút, để quan sát dễ dàng hơn.
Điền Dịch Phàm chạy tới bên cạnh hàng ráo chắn, đương nhiên là không thể leo qua được, nhưng cậu bé dáng người nhỏ, có thể chui qua từ khe hở giữa hai thanh rào chắn. Tôi ngạc nhiên, đưa tay qua hàng rào nắm giữ lại nhưng nào ngờ bày tay sượt qua người của Điền Dịch Phàm, không thể nào chạm được vào cậu bé.
Trong những trường hợp thật sự cấp bách như thế này, nếu như tôi muốn làm gì đó thì lại chỉ có thể bó tay.
Tôi nhanh chóng tập trung sự chú ý trở lại.
Nhưng chuyện này nói ra thì dễ, làm thì lại khó. Nhất là hiện giờ Điền Dịch Phàm lại đứng gần ao nước như vậy, tâm trí của tôi mất tự chủ, bị ao nước thu hút, hơn nữa còn tò mò không biết thứ kêu “YiYi” mà Cổ Mạch nói rốt cuộc là cái gì.
Điền Dịch Phàm nằm sấp bên cạnh ao nước, thò đầu nhìn xuống phía dưới.
Mặt nước cách bờ khoảng 20 cm, không cao lắm, nhưng nếu một đứa bé muốn xuống dưới đó thì cũng không thể bước một bước là xuống được.
Lúc đầu, Điền Dịch Phàm không định xuống, chỉ nằm sấp trên bờ nhìn xuống thôi. Chẳng mấy chốc cậu bé lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Điền Dịch Phàm, cũng nhìn thấy có thứ gì đó mắc kẹt trong đám bèo tấm.
Vật đó loáng thoáng màu trắng, thoạt nhìn tôi tưởng là túi nhựa.
Tiếng nước lại vang lên, lớp bèo tấm nhìn giống như ngọn cỏ bị gió thổi lung lay trong nước. Nhờ vậy mà cái vật trắng lúc nãy nổi hẳn lên trên.
Đầu tôi lóe lên tia sáng.
Điền Dịch Phàm ngạc nhiên thốt lên “á”!
Đó là một miếng da người!
Sau khi nhìn rõ được vật kia là thứ gì thì tôi cũng phát hiện có một luồng âm khí vây quanh. Âm khí rất nhẹ, không hề nghiêm trọng. Cùng với nó là mặt nước vô cùng trong sạch.
Tôi lo sợ, bất chợt hiểu ra tại sao những con ma nữ bị lột da mặt kia lại xuất hiện chỗ này. Cho dù tôi vẫn chưa biết chúng tới đây bằng cách nào, nhưng chắc chắn mục đích của chúng là vì miếng da người!
Có lẽ Điền Dịch Phàm không biết đây là da người, lại còn nghĩ đó là một loại mặt nạ, lấy làm kinh ngạc. Cậu bé để chai nước mới mua sang một bên, ngồi trên bờ, hay chân buông thõng xuống mặt nước, rồi đẩy tay nhảy xuống dưới ao.
Một lần nữa, tôi lại không bắt lấy được cậu bé.
Điền Dịch Phàm rớt xuống nước nên giật mình, nhưng dường như cậu bé biết bơi, cũng bơi khá tốt, sau khi bị sặc một ngụm nước thì lại nổi lên trên mặt nước, còn tò mò nhổ bèo tấm nổi trên mặt nước. Cậu bé nhớ tới mục đích xuống nước, gạt đám bèo tấm ra, bơi về phía miếng da người.
Miếng da người cách bờ không xa, Điền Dịch Phàm nhanh chóng lấy được nó.
Miếng da người mà đứa bé lấy được có cảm giác trơn tuột, giống như mặt bị ướt. Đầu tóc dài vẫn trôi nổi trên mặt nước, lẫn vào trong đám bèo tấm, giữa một mảng màu xanh nổi lên một chấm màu đen.
Điền Dịch Phàm đã lấy được miếng da người, nên muốn lên bờ. Cậu bé nhét miếng da vào túi áo, quay người định bơi trở về.
Tôi thấy mặt nước bỗng dưng nổi sóng dữ dội hơn, cơ thể của Điền Dịch Phàm chìm xuống trong chớp mắt. Cậu bé vùng vẫy giãy dụa dưới nước, hay tay giơ lên cao.
Tất cả xảy ra trong chớp nhoáng, tôi vẫn không chạm tới được Điền Dịch Phàm. Sau khi chìm xuống nước cùng cậu bé, cảnh tượng mà tôi nhìn thấy giống hệt như cảnh tượng lần trước tôi mơ thấy Điền Dịch Phàm, chỉ khác là lần này tôi không có cách nào chạm vào được Điền Dịch Phàm!
Những con ma nữ bị lột da mặt bắt lấy Điền Dịch Phàm. Dường như chúng không mở mắt, tay sờ soạng khắp người Điền Dịch Phàm, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Điền Dịch Phàm bị dọa đơ ra luôn rồi, lại liên tục uống nước ao, cơ thể cứng đờ, để cho ma nữ muốn làm gì thì làm.
Tôi không ngăn cản được, không chỉ là không chạm vào được Điền Dịch Phàm mà còn không chạm vào được những con ma nữ kia nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn những ma nữ kia kéo Điền Dịch Phàm sâu xuống đáy ao, rồi bao vây lấy cậu bé.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, mắt của tôi đã có thể thích nghi được với bóng tối của đáy ao, chỉ nhìn thấy dường như chúng đã tìm được gì đó trên người Điền Dịch Phàm nên cuối cùng cũng giải tán.
Điền Dịch Phàm bị vùi trong bùn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ thẫn thờ.
Trong lũ ma nữ có một con ma tay nắm chặt miếng da, cẩn thận vuốt phẳng ra, dán lên trên mặt mình. Những con ma nữ khác chạy tới giúp sức, dán miếng da lên trên đầu của ma nữ, mái tóc dài cũng được chải chuốt cẩn thận.
Ma nữ nở nụ cười, sờ vào khuôn mặt của mình, thở phào mãn nguyện.
Bọt nước sủi lên từ miệng cô ta.
Tôi nhìn Điền Dịch Phàm, rồi lại nhìn sang ma nữ, bỗng dưng chỉ cảm thấy cảnh tượng hai bên đều có chút chướng mắt.
Ma nữ đã tìm được khuôn mặt, cơ thể dần dần phân hủy tan rã, chìm xuống đáy ao. Những ma nữ khác cùng nhau chôn cất cô ta, hình dáng cơ thể chìm vào trong bóng tối, rồi biết mất hoàn toàn. Còn thi thể của Điền Dịch Phàm thì vẫn đang chôn trong bùn, không ai quan tâm tới.
Tôi để ý thấy lúc này thời gian trong giấc mơ bắt đầu được tua nhanh.
Nếu như nói việc cơ thể ma nữ bị phân hủy là do bản thân nó tự tua nhanh không liên quan đến thời gian, vậy thì hiện giờ chính là thời gian của giấc mơ bị tua nhanh.
Điền Dịch Phàm cũng đã bắt đầu phân hủy, mảng bèo tấm trên đỉnh đầu của tôi cũng khép mở liên tục, tôi còn nghe thấy tiếng nhân viên công viên đang tiếng hành dọn vệ sinh ao nước.
Có một vài con cá nhỏ, tôm nhỏ xuất hiện trong ao nước, chúng xem thi thể của Điền Dịch Phàm là thức ăn. Do sự ảnh hưởng của bèo tấm nên chúng chết rất nhanh.
Bèo tấm trên mặt ao xuất hiện trở lại rồi lại bị dọn bỏ. Có một lần tôi nghe thấy tiếng rơi xuống nước. Là có người trượt chân rơi xuống nước nhưng anh ta nhanh chóng được người khác cứu lên.
Sau lần đó, tôi phát hiện cơ thể Điền Dịch Phàm có sự thay đổi.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi tôi vẫn không nhìn thấy hồn ma của Điền Dịch Phàm, nhưng sau khi người kia rơi xuống nước, tôi nhìn thấy bên cạnh thi thể của Điền Dịch Phàm xuất hiện một bóng ma, rất mờ nhạt nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được đó chính là Điền Dịch Phàm. Cậu ta vẫn đờ đẫn giống như lúc chết, đứng bên cạnh thi thể, ngẩng đầu nhìn lên trên mặt nước. Ở trên đó là một mảng bèo tấm đang trôi.
Thời gian tiếp trục trôi đi, thi thể của Điền Dịch Phàm đã chẳng còn lại bao nhiêu, hồn ma của cậu ta cũng chẳng hề rõ nét hơn.
Tôi biết nó đã ở dưới đáy ao được 7 năm, trong lòng bất chợt lo sợ.
Rõ ràng ao nước không còn yên bình, phẳng lặng như trước nữa.
Lại có người té xuống ao. Lần này xui xẻo hơn, anh ta chìm xuống đáy ao rồi chết.
Hồn ma của Điền Dịch Phàm cử động, cúi đầu xuống, nhìn vào thi thể mới chết kia.