Tôi không biết phải tiếp lời ông Thường như thế nào nữa.
Tôi nhìn thấy hai người Tí Còi và Gã Béo đều khẽ động đậy, nửa thân trên của Tí Còi còn nghiêng về phía trước, há hốc mồm, nhưng cuối cùng không có nói ra gì cả.
Long khí sao... Đây thật sự là suy nghĩ khiến người ta không biết phải nói gì.
Nếu dựa vào quan niệm của tổ tiên chúng ta, suy đoán này của ông Thường quả thật là rất chính xác, chính phủ không phải chính là người mang long khí sao? Chính phủ không phải chính là người có thể khắc chế được yêu ma quỷ quái sao? Nhưng những chuyện như vậy... Chúng ta đang sống trong một thế giới có nền khoa học hiện đại, tiên tiến, nói những chuyện này một cách nghiêm túc như vậy...
Tuy rằng tôi cũng từng gặp phải nhiều hiện tượng quái dị, cũng đã từng nhìn thấy ma, cũng tin rằng ma quỷ là có thật, cũng cho rằng trên thế gian này ngoại trừ ma quỷ ra, còn có quái vật nữa. Nhưng còn... Long khí?
Ông Thường nói rất khí thế, sau khi nói xong cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Tôi giống như đang nhìn một người nào đó đang rất nghiêm túc mà tuyên bố rằng: “Thực ra tôi là người ngoài hành tinh, đến từ hành tinh Tatanono cách Trái Đất một tỉ năm ánh sáng. Tôi đến Trái Đất là để thực hiện sứ mạng thăm dò tình hình nơi đây, tôi là một trong những quân lính tiên phong của hành tinh chúng tôi. Không lâu sau chúng tôi sẽ cử rất nhiều chiến hạm vũ trụ đến bao vây trái đất này.” Đây không phải chính là motip của những bộ truyện tranh hài sao?
Ánh mắt ông Thường cứ nhìn thẳng về phía tôi, chắc có lẽ nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi có chút kì lạ, ông ấy còn lên tiếng nhắc nhở chúng tôi: “Người trẻ tuổi như các cậu cũng không nên cảm thấy những chuyện này là nói bậy. Các cậu cũng đã nhìn thấy ma rồi, sao còn chưa chịu hiểu chứ? Nếu như thật sự có ma, vậy thì có người mang long khí cũng là hợp lí mà.”
Tôi chỉ lên tiếng trả lời: “Quả thật là cũng có chút hợp lí.”
Gã Béo và Tí Còi đưa mắt nhìn về phía khác.
Tôi nháy mắt ra hiệu với hai người “khán giả” này.
“Ông Thường à, cho dù là chính phủ có mang long khí đi chăng nữa, thì những binh lính như tụi con cũng rất khó xử.” Tí Còi tiếp lời ông Thường, lên tiếng kêu khổ: “Ông làm như vậy, tụi con cũng không biết phải giải thích với cấp trên như thế nào nữa. Nếu như ông muốn ủng hộ hết mình thì ông vẫn nên nhận số tiền bồi thường này. Số tiền bồi thường này là do chính phủ cấp cho người dân. Đó là lợi ích hợp pháp của ông. Đây là chính sách ưu đãi của chính phủ đối với người dân. Ông có cần phải suy nghĩ kĩ lại không?”
Ông Thường cảm thấy khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được thôi. Thật ra tôi không quan tâm. Bồi thường bao nhiêu cũng được, chỉ hy vọng rằng việc giải toả có thể nhanh chóng tiến hành, càng nhanh càng tốt.”
Ba người chúng tôi gật đầu như giã tỏi.
Tí Còi lấy một bảng khảo sát nguyện vọng mới đưa cho ông Thường.
Ba người chúng tôi thở phào một hơi.
Tôi nhìn một bên mặt của ông Thường, lúc này mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, tôi khẽ chau mày.
Có lẽ ông Thường thật sự cho rằng “long khí” của chính phủ có thể chấn được mảnh đất thôn Sáu Công Nông quỷ quái đó, nhưng hình như ông ấy vẫn còn có gì đó giấu chúng tôi.
Tôi hỏi: “Ông Thường, khi phát hiện những chuyện quái dị kia, mọi người không có nghĩ cách để giải quyết sao?”
Trước đó, ông Thường đánh dấu móc trả lời một cách rất khí thế, còn bây giờ thì đang từ từ xem kĩ lại nội dung từng câu hỏi trong bảng khảo sát. Ngòi bút cũng đang di chuyển qua lại trên giấy. Sau khi nghe được câu hỏi của tôi, tay ông ấy bỗng khựng lại, khuỷu tay gác lên trên tủ đầu giường, sau đó chậm rãi nói: “Sao có thể không nghĩ cách giải quyết được chứ? Cũng đã từng nhiều lần lên chùa đốt nhang cúng bái. Nhưng nói thật thì những gì mà chúng tôi có thể làm được thật sự là quá ít. Vả lại, đối với những chuyện như vậy, có người nửa tin nửa ngờ hoặc là có người thà tin là có còn hơn không. Còn có những người nghĩ rằng, nếu như dọn ra khỏi đó sẽ xảy ra chuyện, vậy thì đừng dọn ra khỏi đấy, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
Sạt sạt...
Ông Thường đánh chọn đáp án trên một câu hỏi nào đó, ông ấy đánh một cái dấu móc khá đẹp mắt vào ô đáp án đó.
“Vậy ông có từng nhìn thấy ma quỷ trong nhà ông không?” Tôi đắn đo hỏi.
Tay cầm bút của ông Thường bỗng khựng lại, ngòi bút đâm thành lỗ trên giấy. Ông ấy cũng không còn chăm chú nhìn vào trong bảng khảo sát nữa mà quay đầu nhìn về phía tôi.
Ông Thường hỏi: “Trước đó cậu đã nói qua, cậu tận mắt chứng kiến cảnh cậu trai trẻ họ Chu đó nhảy lầu tự tử sao?”
Tôi gật đầu.
Điều này không có gì phải giấu diếm cả.
Ông Thường trầm tư suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau, ông ấy đặt bút xuống, khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Có phải cậu đã từng đến nhà tôi không?”
Tôi không có lên tiếng trả lời.
Trong giấc mơ của Chu Khải Uy, tôi có đến nhà ông Thường. Hơn nữa còn dựa vào ký ức của Chu Khải Uy mà quan sát kỹ căn phòng. Không biết như vậy được tính là đi qua hay là chưa đi qua nữa. Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy cô bé đó, nếu như đó không phải là do Chu Khải Uy ảo tưởng ra, vậy thì chính là có một con ma nữ thật sự đang ở trong căn nhà đó. Có thể cô bé ấy cũng giống như Trần Nhã Cầm đang đợi hoàn thành tâm nguyện của mình.
Tôi tò mò chạy đến tìm Chu Khải Uy lại gặp phải Lư Mạn Ninh, xém tí nữa đã làm hại đến bản thân. Nếu như muốn nói đó là hành động nghĩa hiệp, tôi thật không dám nhận, chỉ có thể nói là do lương tâm cắn rứt, vì vậy có thể giúp được gì thì giúp cái đó.
Cô bé đó trông hiền lành vô hại, nhưng ai biết nó có thể làm những gì chứ?
La Giang Nhạn đã chết một cách oan uổng, tôi không muốn có thêm người nào chết một cách oan uổng như vậy nữa.
Nếu như có thể ngăn chặn con ma nữ đó từ sớm, vậy thì tốt quá rồi.
Đương nhiên tôi vẫn còn nhớ rõ lời cảnh cáo của Diệp Thanh. Tôi không bước vào thôn Sáu Công Nông, không tiếp xúc với con ma nữ đó, cũng không nhờ vào giấc mơ, vậy thì chỉ có thể tìm một cách khác để giải quyết ổn thoả chuyện này. Nói thật lòng thì người mà tôi nghĩ ra đầu tiên không phải là ông Thường mà là Trần Dật Hàm. Trần Dật Hàm có thể thông qua cơ sở dữ liệu ở cục cảnh sát để điều tra về người chết trong căn nhà đó. Nhưng rất tiếc, Trần Dật Hàm không điều tra được gì cả. Tôi chỉ đành hỏi thăm tin tức từ chỗ ông Thường.
Ông Thường trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, như đang nhớ lại thứ gì đó, vẻ mặt đau khổ. Ông ấy đưa tay vuốt mặt, khẽ thở dài.
Ông Thường đáp: “Tôi chưa từng thấy qua, nhưng cháu gái của tôi thấy.”
Tôi có chút bất ngờ.
“Nó đến nhà chúng tôi chơi, chơi ngay trong phòng. Con trai tôi chơi cùng với nó, nhưng giữa chừng thì con trai tôi có ra ngoài đi vệ sinh, vừa mới quay về phòng liền nhìn thấy nó nằm dưới đất. Chúng tôi cuống hết cả lên, sợ hãi hoảng loạn, khó khăn lắm mới đưa được đến bệnh viện, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Bác sĩ nói rằng do bệnh tim. Nhưng cháu gái tôi rất khoẻ mạnh mà. Cả nhà chúng tôi cũng đâu có ai mắc bệnh tim. Vì chuyện này mà cả nhà tiến hành kiểm tra tổng quát, xem coi có phải đã mắc căn bệnh di truyền gì đó mà trước đây không hề hay biết không. Nhưng sau khi kiểm tra một lượt xong, sức khoẻ của mọi người đều rất tốt.” Ông Thường cười khổ rồi nói tiếp: “Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi mà vẫn không nghĩ ra được gì, tôi cứ suy nghĩ rồi lại tiếp tục suy nghĩ và rồi tôi bắt đầu dần dần nghi ngờ. Cháu gái của tôi... Lúc nó mới bước vào phòng, tôi nhìn thấy hai mắt của nó trừng to, há hốc mồm, nắm lấy tay con trai tôi như muốn nói cái gì đó. Lúc đó không ai chú ý tới cái tay kia của nó, nhưng sau này tôi nghĩ lại mới nhớ, tay cháu gái tôi đang chỉ về phía góc tường. Sau khi tôi nghĩ ra chi tiết này cũng có đến góc tường để xem qua nhưng không hề nhìn thấy gì cả. Tôi còn hỏi con trai tôi nhưng nó cũng không phát hiện gì. Có thể chỉ có cháu gái tôi nhìn thấy thôi.”
Ông Thường áy náy nói tiếp: “Sau đó nữa, đến lúc có thể dọn ra khỏi thôn Sáu Công Nông, tôi liền lập tức dọn đi ngay. Căn nhà kia cho người khác thuê, ngoại trừ cậu trai trẻ họ Chu ra thì trước đây không có xảy ra chuyện gì cả. Tôi cứ ngỡ rằng, chuyện xảy ra hôm ấy đã chấm dứt rồi. Cho dù là có gì đó, chắc cũng chỉ là vừa đúng lúc đi ngang qua lúc rồi bị cháu gái tôi nhìn thấy thôi.”
Tôi nhớ lại giấc mơ của Chu Khải Uy.
Cô bé đó cuộn mình lại núp dưới góc bàn vi tính, hình như là đang nhìn Chu Khải Uy. Tôi không nhìn rõ bố cục trong phòng nhưng bàn vi tính là dựa vào tường, trong khu dân cư thôn Sáu Công Nông không có căn nhà nào là hình tam giác cả. Hướng mà con ma nữ đó nhìn không thể là góc tường được, cho nên nó đang nhìn Chu Khải Uy sao? Nếu là như vậy thì trước khi chết, cô bé đã nhìn thấy gì? Chẳng lẽ đúng như những điều mà ông Thường nói, chuyện cháu gái ông ấy bắt gặp cô hồn dã quỷ đi ngang qua chỉ là trùng hợp?
“Có thể là nhìn thấy côn trùng hay sâu gì đó không?” Tí Còi hỏi: “Cũng đâu thể chắc chắn là ma quỷ. Có thể là những thứ mà cô bé cảm thấy sợ hãi.”
Ông Thường lắc đầu: “Ngoại trừ ma quỷ ra, còn có thứ gì có thể đem người sống dọa đến chết chứ?”
Gã Béo đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cậu ta đưa mắt nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
Gã Béo lên tiếng hỏi ông Thường: “Cháu gái của ông lúc đó khoảng bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?”
Ông Thường đáp: “Nó còn là học sinh đang học trung học phổ thông.”
Tôi hoàn hồn lại, thử lên tiếng thăm dò: “Chắc chưa có người yêu đâu nhỉ? Vậy thì quá đáng tiếc.”
Ông Thường lắc đầu liên tục: “Đúng vậy, còn quá nhỏ. Chỉ mới nhỏ tuổi như vậy thì đã qua đời.”
Tí Còi nói tiếp: “Chắc không phải là đang chuẩn bị thi đại học đấy chứ?”
Ông Thường tiếp tục lắc đầu: “Thành tích của nó bình thường, không thể thi đậu được đại học đâu, cùng lắm chỉ đậu được trung cấp chuyên nghiệp thôi.”
Không phải là tình yêu, hình như cũng không phải là thành tích học tập. Tôi từ từ lược bỏ từng đáp án một, bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.
Nếu như hỏi thẳng ông Thường: “Cháu gái ông biến thành ma rồi, ông cảm thấy cô bé còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”, thì tôi nghĩ chắc ông Thường sẽ phải cấp cứu vì xuất huyết não mất. Nhưng nếu cứ thăm dò như vậy thì lại rất khó biết được đáp án.
Tuy ông Thường đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn còn nhạy bén.
Chúng tôi chưa kịp hỏi đến câu thứ tư thì ông ấy bỗng trừng to mắt hỏi chúng tôi: “Các cậu hỏi những thứ này, còn có những chuyện lúc nãy... Chẳng lẽ thứ mà các cậu nhìn thấy trong nhà tôi là cháu gái tôi chứ không phải thứ mà cháu gái tôi nhìn thấy sao?”