Trước mắt tôi là một đoạn cầu thang chật hẹp. Lan can của cầu thang đã bị gỉ sét dính đầy tro bụi và mạng nhện. Trên mặt tường u ám cùng với trên bậc thang đều dán đầy các quảng cáo màu trắng màu đỏ. Ở phía trước có người, tôi chỉ có thể nhìn thấy hai chân của anh ta. Vì người đó mặc quần âu nên tôi suy đoán người này hẳn là một người đàn ông.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp hành lang.
Lên đến giữa tầng hai chỗ rẽ thì tôi thấy được hình dáng của anh ta. Đó là một khuôn mặt có chút quen thuộc, nhưng trong nhất thời thì tôi không nhớ ra được đây là ai.
Tầm mắt chuyển sang một chỗ khác, tôi nhìn thấy những chiếc xe đạp bị bỏ hoang tại hành lang vừa cũ vừa dơ, giỏ xe chứa những tờ giấy quảng cáo và rác thải. Những tờ giấy quảng cáo xanh xanh đỏ đỏ kia dính các loại vết bẩn sềnh sệch, cũng không biết là cái gì, nhưng khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Tiếng tim đập có chút hỗn loạn, thân thể vẫn di chuyển cẩn thận tránh đi những chiếc xe đạp, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lần này tôi muốn tách ra khỏi người tôi đang nhập vào nhưng vẫn như lần trước tôi không thể di chuyển được dù chỉ là một chút.
Tôi bắt đầu hoài nghi trạng thái này của bản thân.
Hai lần liên tiếp đều là cảnh mộng trong mộng sao?
Vả lại, sau khi Dương Dương gặp ma thì không bao lâu sau đã chết, cô ấy làm gì còn thời gian mà nằm mơ nữa?
Chẳng lẽ đây là hồi ức trước khi chết sao?
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tôi đang suy nghĩ. Tôi muốn tìm tòi xem có thể phát hiện được thứ gì đó từ trong tầm nhìn đang bị cố định này hay không, nhưng mà tiếc là chỉ có hình ảnh cầu thang và hai chân cứ lặp đi lặp lại.
Tôi không biết đây là lầu thứ mấy, chỉ thấy một tầng lầu có hai nhà sống, không có ghi số phòng. Công tơ điện được đặt giữa hai nhà, hộp sắt dính đầy bụi, cửa sổ thủy tinh nho nhỏ phủ đầy bụi không thể nhìn rõ bên trong, miễn cưỡng có thể thấy rõ số của công tơ điện. Phía trên này cũng không có ghi số tầng và số phòng.
Hai bên cửa phòng của hai nhà đều cũ kỹ, không phải cửa chống trộm kiểu mới. Mỗi gia đình có một cái cửa sắt và một cái cửa gỗ, kiểu dáng cửa của hai nhà khác nhau, nhưng cơ bản có thể phân biệt được đây là sản phẩm thuộc về cùng một thời đại.
Thôn Sáu Công Nông là khu nhà cũ, có một số hộ gia đình đã sửa chữa qua phòng ốc, một số thì không. Nơi đó cũng có loại cửa cũ kỹ như thế này.
Đèn ở nơi này còn không phải loại khống chế bằng âm thanh, mà là loại đèn có cái chốt mở được lắp trên tường. Điều này cho thấy đây không phải vấn đề của các hộ gia đình ở đây, có lẽ thời gian xảy ra giấc mộng của thân thể này là ở trong quá khứ.
Người mà tôi nhập vào vẫn đi theo người đàn ông kia, tôi chỉ nghe thấy nhịp tim hơi nhanh, người đàn ông đằng trước rõ ràng đã giảm tốc độ, phát ra tiếng thở dốc, tiếng bước chân cũng trở nên nặng nề hơn.
Tôi bắt đầu hồi tưởng lại khuôn mặt của ông ta, cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp ông ta ở đâu.
Lúc trước tôi có mơ thấy được quá khứ của Dương Dương. Tôi tốn chút thời gian tập trung đem khuôn mặt người đàn ông này so sánh với khuôn mặt già nua của Thường Phát Tài, rồi lại nhớ đến khuôn mặt của Thường Doanh, cố gắng xác định thân phận của người đàn ông này.
Tôi nghĩ đây hẳn là người anh trai kia của Thường Phát Tài.
Vậy người tôi đang nhập vào hiện giờ chắc là Thường Doanh.
Tại sao là Thường Doanh?
Tôi càng thêm nghi hoặc.
Bước chân của Thường Doanh bỗng nhiên dừng lại.
Trong tầm mắt tôi lại xuất hiện thêm một đôi chân. Đôi chân kia đứng trên cầu thang ở tầng trên, Thường Doanh hơi nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy đôi chân đó, liền cảm thấy khó xử mà nhìn cái cầu thang chật hẹp này, rồi lại nhìn qua đống rác dơ bẩn chất thành đống ở trên bậc thang phía trước.
Nơi đó không có những chiếc xe đạp bỏ đi, mà là chứa các loại giá đỡ, chậu hoa, còn có giỏ rau, thùng nhựa, nồi hư v.v... So với những chiếc xe đạp bị bỏ ở dưới kia thì nơi này dường như ẩn giấu rất nhiều thứ không ai biết được. Thường Doanh giống như nghe được những tiếng xột xoạt của côn trùng hoặc con chuột vang lên trong những cái chậu hoa hay nồi hư đó. Người đàn ông phía trước vẫn đi lên trên không hề dừng lại.
Bên trên một tầng có người phụ nữ đang đi xuống, cũng không dừng bước.
Thường Doanh lâm vào tình thế khó xử.
Loại khó xử này tựa như tâm tư của những cô gái điệu đà, không muốn làm bẩn quần áo mới, chán ghét đụng phải các loại rác rưởi bẩn thỉu vậy.
Tim đập của cô ấy càng ngày càng nhanh, dường như là bởi vì chán ghét những đống rác kia, nhưng nhịp tim nhanh như vậy thật sự có chút không bình thường.
Thình thịch thình thịch thình thịch...
Nhanh gấp mấy chục lần so với tốc độ đi lên lầu đầy chậm rãi của cô, nhịp đập của trái tim theo huyết quản mà truyền đến toàn thân của cô ấy.
Cộc cộc...
Người phụ nữ đi đến hai bậc thang cuối cùng, đứng ở chỗ ngoặt của cầu thang.
Thường Doanh nhìn thấy người phụ nữ đứng yên ở đó, cha cô ấy lướt qua người phụ nữ, đi lên cầu thang. Thường Doanh đi nhanh mấy bước, đi đến chỗ ngoặt, muốn nghiêng người đi qua người phụ nữ này, nhưng vừa ngẩng đầu một cái, cô ấy liền nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.
Tim tôi đập chậm hơn Thường Doanh một chút, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với bình thường. Sau khi thấy được khuôn mặt người phụ nữ kia, trong lòng tôi hơi hồi hộp, trái tim đang đập nhanh bỗng trật một nhịp.
Người phụ nữ nhếch mép cười với Thường Doanh.
Thường Doanh sững sờ, đang muốn mỉm cười đáp lại, nhưng cơ mặt vừa mới nâng lên thì trái tim liền ngừng đập, Thường Doanh mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ.
Rắc!
Cổ của người phụ nữ gãy làm cho máu phun ra, phun vào Thường Doanh khiến cô ấy nhìn không rõ trước mắt.
Trước mắt tôi cũng toàn là máu. Mùi máu tươi mà Thường Doanh ngửi thấy truyền đến trong đầu tôi.
“Á!” Thường Doanh kêu lên, nhanh chóng lui lại phía sau.
Đột nhiên tôi mất thăng bằng.
Đau đớn ngã xuống.
Tầm mắt bị máu làm cho mơ hồ, đầu, tay, lưng liên tiếp bị va chạm với mặt đất.
“Doanh Doanh!” Người đàn ông đứng ở trên lầu kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, quay người muốn xuống lầu.
Hình như là do ông ta đụng phải người phụ nữ kia nên cánh tay của cô ta bay ra ngoài, bụng bị nứt ra, nội tạng cũng lòi ra. Thân thể của người phụ nữ kia từ trên cầu thang rơi xuống.
Cha của Thường Doanh bước nhanh đến, thân hình đụng phải người phụ nữ kia, thế nhưng người phụ nữ đó lại xuyên qua cơ thể ông ta, rơi xuống trên người Thường Doanh rồi dính chặt chẽ lấy cô.
Đầu Thường Doanh trống rỗng, trong lòng hoảng sợ, cả người co quắp trên mặt đất không nhúc nhích.
Hai người mặt đối mặt, thân thể dán lấy nhau. Thân thể lạnh buốt của người phụ nữ cùng với dòng máu nóng bỏng làm cho Thường Doanh không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Tầm mắt của tôi bị cặp mắt của người phụ nữ kia chiếm cứ. Cặp mắt kia rất đen, lẫn trong màu đen đó là một màu đỏ quỷ dị.
Người ta hay nói con mắt là cửa sổ linh hồn.
Và từ trong cặp mắt kia, tôi chỉ cảm nhận được ác ý.
Loại ác ý này khác với những loại tôi cảm nhận được trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, trong phòng nghiên cứu là cảm giác quỷ dị khiến người ta sởn cả gai gốc, còn người phụ nữ này cho tôi cảm giác cô ta là loại ma quỷ bình thường.
Tay của cô ta vuốt ve gương mặt Thường Doanh, một đường vuốt đi xuống, mò tới cổ.
Cha của Thường Doanh đã đi xuống lầu, ngồi xổm bên người Thường Doanh, tâm thần hoảng loạn không ngừng hỏi cô ấy có bị gì không.
Thường Doanh không phát ra được âm thanh nào. Nhịp tim đập nhanh của cô ấy vẫn chưa dừng lại, thân thể cũng giống như bị trói lại, không thể động đậy, ngay cả dời ánh mắt đi chỗ khác cũng không làm được.
Cha Thường Doanh bế cô ấy lên, vội vàng xuống lầu.
Máu, nội tạng cùng thân thể lạnh như băng của người phụ nữ đã bị rời ra khỏi người cô ấy rồi, nhưng cảm giác vẫn còn lưu lại trên người ấy khiến cho Thường Doanh vẫn không động đậy được.
Nhịp tim của cô ấy vẫn chưa khôi phục bình thường.
Cha Thường Doanh ôm cô ấy xuống lầu, Thường Doanh ngẩng mặt, nhìn người phụ nữ trên cầu thang.
Người phụ nữ chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đầu ngửa ra sau một trăm tám mươi độ giống như bị thứ gì kéo lấy, vết thương trên cổ đã khép lại nhìn không ra dấu vết gì nữa. Những vết thương khác trên người cũng đang dần hồi phục. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo thì tôi không còn biết nữa. Cầu thang che khuất tầm mắt của Thường Doanh và cũng che khuất cả tầm mắt của tôi.
Tầm nhìn vẫn tiếp tục lắc lư, cảnh vật cứ mãi biến hóa.
Từ đầu đến cuối trái tim Thường Doanh cũng không còn đập nữa. Con mắt của cô ấy cũng chưa từng chớp qua một lần. Trong quá trình bác sĩ cấp cứu thì dấu hiệu sống sót của Thường Doanh cũng hoàn toàn biến mất.
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trống không, đèn trong phòng giải phẫu đã biến thành ánh nắng mặt trời vào sáng sớm.