Ông Triệu úp úp mở mở nói không biết, con trai của Bí thư Đường đương nhiên là không tin.
“Chú Triệu Nhị, cha cháu chết rồi, cháu cũng không định ở lại sống trong thôn. Chú đã nghĩ xem sau này chú phải sống làm sao chưa? Làm thuê? Hay đi ăn xin? Hoặc giúp việc cho người trong thôn?” Giọng nói của con trai Bí thư Đường lạnh xuống.
Ông Triệu thở ra một hơi lạnh, rồi run run hỏi: “Tiểu Đường, cháu là muốn…”
“Ruộng đất của gia đình cháu hoặc là đem bán đi, hoặc là cho người ta thuê lại để trồng trọt rồi thu tiền thuê. Cha cháu vốn muốn nhờ chú giúp chuyện này phải không?” Anh ta hỏi tiếp.
Tôi chợt nghe thấy tiếng ma sát da thịt vào với nhau, liền đưa mắt nhìn trộm vào bên trong, trông thấy Triệu Nhị đang xoa xoa hai bàn tay, rồi lại gãi tai.
“Chú nói thật cho cháu biết, thi thể của cha cháu đang ở đâu?” Con trai Bí thư Đường lại hỏi.
“Tôi thật sự không biết.” Triệu Nhị cũng nóng nảy lên, “Chuyện này cũng không phải là tôi làm ra.”
“Được, nếu chú không biết chuyện này, vậy cái trạm phát điện kia là chuyện gì?” Con trai của Bí thư Đường lại hỏi, “Chuyện của cha cháu có liên quan đến nó không?”
Anh ta không hề nhắc gì đến mẹ mình. Tôi đột nhiên nhớ ra, sau khi cái xác của vợ Bí thư Đường lăn ra khỏi quan tài, mọi người trong thôn liền hò hét kéo nhau đến gò đất, sau đó đi tìm kiếm thi thể của Bí thư Đường, cũng không ai đi quan tâm cái xác cháy đen kia.
“Cái trạm phát điện đó… trước đây từng có người chết.” Ông Triệu Nhị hoảng sợ nói, “Sau khi chết người thì chỗ đó mới ngưng sử dụng. Nhưng người đó… người đó đáng lẽ ra phải bị thiêu rồi. Khi hai hôm trước chúng tôi đến trạm phát điện thì phát hiện cái thi thể… Cái thi thể ấy lại ở trong cái hồ phía trên trạm phát điện…”
“Nghĩa là sao? Có người đã đào cái thi thể ấy lên…”
“Không, không phải! Thi thể đã bị thiêu cháy rồi, là thiêu rụi hết rồi cháu hiểu không? Xương cốt cũng không còn. Ông ta bị điện giật chết, cháy đen cả người, sau khi đem thiêu thì hoàn toàn không còn gì nữa. Nhưng cái thi thể mà bọn tôi nhìn thấy… lại không như thế…”
“Ý của chú muốn nói là có ma hả?” Con trai Bí thư Đường cười nhạt hai tiếng.
Trong chớp mắt tim tôi đập thình thịch, tôi có cảm giác tim mình chuẩn bị rơi mất rồi.
Là ma hay người, dù gì cũng nên có một cái đáp án rồi chứ?
Tôi định nghe tiếp thì chợt thấy buốt nhói sau lưng, một làn gió không bình thường thổi từ đằng sau tới.
Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ liền nằm ngang ra đất, lăn hai vòng trên mặt đất. Động tác không mấy đẹp đẽ gì, chỉ có thể hình dung như là cái bánh tráng cuốn dở vậy, nhưng dù sao cũng không bị thương.
Loảng xoảng!
Tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên.
Tôi vừa quay đầu nhìn lại liền thấy một thứ gì đó nhào vào nhà của Triệu Nhị.
Nếu như tôi không tránh ra thì cái thứ đó có lẽ sẽ nhào vào tôi và sau đó là cả hai cùng lăn vào bên trong rồi.
Trong phòng truyền tới tiếng kêu kinh ngạc, tiếng gào thảm thiết, tiếng quát nạt giận dữ, tiếp theo đó là tiếng đánh nhau.
Tôi liền tiến thoái lưỡng nan.
Chạy hay là đi xem thử?
“Á á!” Con trai Bí thư Đường từ trong căn nhà chạy ra, ngã xuống đất nhưng vẫn cố sức dùng cả tay chân mà bò ra bên ngoài.
Tôi vừa nhìn thấy tình hình này liền không dám đi lên nữa mà định dời đi từ đằng sau nhà.
Sau vài giây, tôi nhìn thấy có thứ gì đó nhảy lên bức tường trong sân.
Dưới ánh trăng, hình dáng của nó cực kì quái dị, ngoài có một người ra, còn có…
Tim tôi giật thót.
Cái thứ đó quay đầu qua, đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm tôi một lúc.
Tôi bất giác dừng cả hô hấp, cả người cứng đờ.
Nó quay đầu đi, quắp lấy Triệu Nhị rồi nhảy từ trên tường xuống, động tác nhanh không thể tả, mang theo người chạy thẳng về phía trạm phát điện trên gò đất.
Đợi nó đi thật xa tôi mới dám dựa vào tường, cảm thấy chân mềm nhũn.
Nếu lúc nãy nó xông tới thì chắc chắn tôi không thể sống được nữa.
Cái thứ đó, tôi đã nhìn thấy rõ rồi, là người đàn ông hôm đó đến gõ cửa nhà tôi gọi tôi tới nhà của Bí thư Đường. Có điều, bộ dạng lúc này của ông ta đã thay đổi rất nhiều, đôi mắt xanh lè, cả người mọc đầy lông, móng tay thì nhọn hoắc, nhìn vào rất giống một con cương thi. Nhưng cương thi sao lại linh hoạt nhanh nhẹn như thế?
Tôi lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Đèn trong thôn lần lượt được bật lên.
Tôi cảm thấy mình đã mất hết khả năng không chế thân thể.
Con trai của Bí thư Đường đã gọi dân làng đến, dáng vẻ nhếch nhác mà lắp bắp nói có cương thi. Dân làng đùn đẩy lẫn nhau, khó khăn lắm mới có một vài người bạo gan đi vào nhà của Triệu Nhị, nhưng chẳng nhìn thấy thứ gì. Mà đi lục lọi trong khung cảnh tối om như hũ nút không có chút đèn đóm thế kia thì lại chẳng ai dám cả. Mọi người đến cả việc ai về nhà nấy cũng không dám luôn, hoảng loạn bất an mà xúm lại một chỗ.
Cô con dâu của Bí thư Đường sợ hãi tột độ, lôi kéo chồng mình khóc lóc đòi quay lại thành phố. Hai người xem ra đều có ý rời đi rồi.
Họ có thể rời đi nhưng những người trong thôn thì không thể. Bọn họ làm gì có chỗ ở trong thành phố.
Trong phút chốc, sự chú ý của mọi người từ cương thi đã chuyển qua gia đình họ Đường, khá nhiều người cho rằng thi thể của Bí thư Đường bị biến thành cương thi, cho nên hai vợ chồng con trai Bí thư Đường không thể không quan tâm được.
Trong lúc cãi vã um sùm thì trời đã sáng. Ánh mặt trời làm nỗi sợ hãi của mọi người giảm bớt.
Con trai Bí thư Đường bị người trong thôn vây lấy không cho rời đi, anh ta đành đề nghị: “Vậy chúng ta lại tìm trong thôn một lần nữa xem sao. Trước tiên là đi kiểm tra trạm phát điện trước.”
“Tôi thấy nên báo cảnh sát đi.”
Tôi có cảm giác dở khóc dở cười, đi tong mấy mạng người rồi, mà giờ mới có người nghĩ đến chuyện báo cảnh sát.
Cái chết của vợ chồng Bí thư Đường bị người trong thôn cho là kẻ giết người cũng đã chết ngoài ý muốn, còn cái chết của vợ con ông Trương thì bị sự cố trong đám tang của Bí thư Đường làm quên mất. Bây giờ cuối cùng cũng có người đề ra phương pháp đi báo cảnh sát rồi.
Thời này hình như còn chưa có điện thoại di động.
Người trong thôn lấy điện thoại bàn gọi cho cảnh sát, nhưng chỉ nhận được âm báo máy bận.
Mà cái vấn đề điện thoại này không phải chỉ mới bị trong ngày một ngày hai.
Lại có người đề nghị rằng bảo vài người lên thị trấn gọi cảnh sát đến.
Tiểu Đinh có xe máy kéo nên đã được chọn.
Tôi chợt nhớ đến lúc cái phó bản này bắt đầu thì nhân vật chính đã lái chiếc xe máy kéo suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng lại cứ vòng quanh tại một chỗ rồi bị quay trở lại thôn.
Cương thi… không có năng lực này chứ?
Tôi không dám chắc chắn.
Bởi vì tình tiết này không cho tôi quyền chọn lựa, tôi bị buộc phải ngồi lên chiếc xe đó, đằng sau chở theo cả một nhóm bảy tám người sau khi rút thăm trúng, rồi lái xe chạy ra khỏi làng trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người còn lại trong thôn.
Những người ngồi đằng sau rất nhẹ nhõm, nhưng dần dần sau khi họ đưa mắt nhìn khắp một lượt mà chỉ thấy đồng ruộng mênh mông, thì lại bắt đầu lo lắng lên.
“Tiểu Đinh, cậu không chạy sai đường đó chứ?”
“Tôi vẫn đang quan sát đây, cậu ấy không đi nhầm đâu.”
“Thế sao lại…”
“Này, mấy người nhanh nhìn xem!”
Tấm bia đánh dấu địa phận của thôn Hồng Đầu xuất hiện phía trước xe máy kéo.
“Vòng trở lại rồi?”
Mấy người đang ngồi đằng sau trố mắt nhìn nhau.
Một người la to lên: “Không thể nào! Để tôi lái cho!”
“Tôi” với người đó đổi vị trí cho nhau.
Chiếc xe máy kéo lại tiếp tục chạy rất lâu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy ruộng đồng bát ngát, rồi không lâu sau tấm bia ghi địa phận của thôn rất quen thuộc kia lại hiện ra.
“Chúng… chúng ta có phải là gặp ma che mắt rồi không?” Một người run lẩy bẩy nói.
Lập tức đã có người bật khóc, rồi gào lên như người tâm thần.
Bốp!
“Bà câm miệng!”
“Cậu dám đánh tôi?!”
Hai người trên xe lao vào đánh nhau.
Trong tầm mắt tôi lại hiện lên dòng chữ:
“Chúng ta hay là đi tìm người khác đi.”
Sau khi tách hai người đang đánh nhau ra, cả nhóm cùng ngồi trở lại trên xe.
Trong thôn yên ắng một cách kì lạ, không nghe thấy một tiếng động nhỏ nào.
Tiếng xình xịch của chiếc xe máy kéo vang vọng trong lòng ngôi làng.
Từ cổng thôn đi mãi cho đến gò đất tôi cũng chẳng hề nhìn thấy ai.
“Cả làng đều tập trung ở trạm phát điện sao?” Có người lắp bắp hỏi.
Xe chạy đến chân gò đất, cả nhóm người cùng ngẩng đầu trông lên trên.
Cái tháp dây tải điện cao cao vẫn đứng sừng sững, nhưng khác với lúc nhìn thấy hôm qua, phía bên trên treo đầy người, không ai còn động đậy.