Trần Dật Hàm rất quyết đoán, lái xe chở tôi quay lại ga tàu điện ngầm.
Tôi báo cho cha mẹ một tiếng, họ chỉ cằn nhằn vài câu rồi không nói gì nữa cả.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Tôi là một nhân viên công chức nho nhỏ, đáng lẽ nên là sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ về, nhưng hiện tại đột nhiên lại giống như đang làm công việc gì nguy hiểm vậy, lại còn phải giấu giếm người nhà… Nghĩ lại thì đó không phải là ngành nghề nguy hiểm mà là giống hành vi phạm tội hơn nhỉ?
Nhưng tôi cũng không thể từ chối được, xoay người liền đi.
Đổi hướng suy nghĩ, nếu như là người nhà tôi gặp chuyện nguy hiểm, thì tôi nên làm như thế nào? Đương nhiên là phải cứng rắn mà xông lên, chỉ đơn giản như vậy thôi. Hiện giờ tôi có năng lực đặc biệt và gần như là người duy nhất có thể giải quyết nguy hiểm này, cho nên mặc dù không muốn, mặc dù sợ hãi thì cũng vẫn phải làm.
Xung quanh ga tàu điện ngầm có cảnh sát đứng canh gác, còn kéo cả dải băng cảnh giới.
Có Trần Dật Hàm dẫn vào nên tất nhiên tôi không bị chặn lại.
Lối thoát hiểm đã được người ta dọn dẹp, những chiếc xe đạp tư, xe đạp điện hỏng hóc và xe đạp công cộng chồng chất ngổn ngang cũng được dời sang một bên.
Trần Dật Hàm cầm theo một cái đèn pin, từ chối cho những cảnh sát khác đi theo mà trực tiếp bước đi trước tôi.
Tôi cũng cầm một cái đèn pin, bước nhanh tới trước vài bước đến bên cạnh Trần Dật Hàm, “Hay để tôi vào trước cho.”
Trần Dật Hàm từ chối, “Phản ứng của tôi nhanh hơn cậu, nếu như tôi có chuyện gì thì cậu còn có thể đi vào giấc mơ mà tìm cách cứu tôi.”
Anh ta nói rất đúng, tôi không thể phản bác lại được.
Đèn trong lối thoát hiểm được bật lên, ngoài đèn chỉ thị màu xanh dạ quang ra thì trong này còn có cả đèn chiếu sáng bình thường. Nhưng không biết là do không được bảo quản tốt hay là bị người ta làm hư, trong những chiếc đèn này có cái thì nhấp nháy liên tục, có cái thì không sáng, có rất ít đèn có thể chiếu sáng bình thường. Trong lối thoát hiểm chỗ tối chỗ sáng, khiến người ta cảm thấy rất bức bối.
Tiếng bước chân của Trần Dật Hàm rất nhẹ, còn của tôi lại nặng nề. Tôi muốn kiểm soát nhưng lại không có cách nào.
Trần Dật Hàm không quay đầu lại mà lên tiếng nói: “Cậu không được huấn luyện qua, nên cứ dùng cách đi đường bình thường của cậu là được.”
Tôi có chút thấp thỏm, nhưng nghe theo kiến nghị của Trần Dật Hàm, vẫn cứ thành thực mà bước xuống cầu thang.
Trên tường đã không còn vết tích của cái thứ kia.
Tôi còn nhớ vị trí mà nó nhập vào trong bức tường, nên đặc biệt mà chiếu vào chỗ đó.
“Nó chạy trốn từ chỗ này sao?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tôi cảm thấy hai từ “chạy trốn” không đúng lắm, “Lúc cuối tôi nhìn thấy gã ta biến thành trẻ sơ sinh ngay ở chỗ này.” Tôi đã nhìn em gái mình lớn lên từng ngày, nghĩ đến đây, tôi nói tiếp: “Có lẽ là một đứa trẻ 5, 6 tháng.”
Trên tường không chỉ riêng đứa trẻ không thấy đâu mà ngay cả những vết tích gì đó cũng đã biến mất.
Hai người chúng tôi đi thẳng xuống dưới, cẩn thận quan sát toàn bộ lối thoát hiểm.
Đi tới cuối cầu thang thì thấy có một con đường thẳng, phía trước con đường đó là đường hầm mà tàu điện ngầm chạy vào.
Nếu như tôi không nằm mơ thì có lẽ người phụ nữ kia đã bị dụ đi vào trong này. Sau đó, khi tàu điện ngầm chạy qua thì sẽ bị con ma kia đẩy lên trên vách tàu, rồi trực tiếp bị gọt cho nát bét, tình trạng chết vô cùng thê thảm.
Đường hầm rất yên tĩnh, đến cả tiếng gió cũng không có.
Tôi và Trần Dật Hàm dừng lại cửa đường hầm một lúc, nhìn trên dưới trái phải xung quanh hết một lượt nhưng không tìm thấy một dấu vết nào.
Vậy thì có chút phiền phức. Chúng tôi không thể chia nhau ra tìm, hơn nữa con ma đó đi lại tự do trong đường hầm, có thể dựa vào mạng lưới giao thông rộng khắp của tàu điện ngầm để đi tới bất kỳ nơi đâu.
“Cậu có nhìn thấy được gì không?” Trần Dật Hàm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Ở chỗ lối vào, tôi nhìn thấy âm khí rất rõ rệt. Trước và sau khi nằm mơ tôi đều cảm nhận được âm khí của gã ta. Nhưng sau khi đi vào trong ga tàu, cái loại âm khí đó đã biến mất hoàn toàn. Dường như cái thứ đó đã hòa làm một với tàu điện ngầm vậy.
Trần Dật Hàm chỉ tay về một phương hướng: “Thi thể mà cậu nói nằm ở trong hành lang đằng kia đúng không?”
Tôi gật đầu.
Hai bên trái phải, phía bên trái là phòng ngồi chờ xe, phía bên phải là nơi tàu ra vào, ở phía trước đó có một hành lang phụ nằm nối hai đường hầm ngược chiều nhau.
Trần Dật Hàm chọn hướng bên phải.
Tôi không hỏi nguyên nhân, đoán là anh ta muốn tới xem thử thi thể kia.
Chúng tôi bước đi trên hành lang bằng phẳng, một người trước, một người sau, vẫn giữ vững thái độ cảnh giác.
Trên tường phía bên này chỉ có dấu vết hình người mà con ma để lại từ trước. Tôi muốn tìm vết tích của đứa trẻ sơ sinh, nhưng sau khi gã biến thành trẻ sơ sinh thì hình như chỉ thay đổi về hình dáng, tình huống có hơi khác so với những gì tôi nghĩ.
Tôi đột ngột dừng bước.
“Sao thế?” Trần Dật Hàm cũng dừng lại.
“Sao gã ta không sống lại?” Tôi ngơ ngác hỏi.
Khả năng của tôi có lẽ là quay ngược thời gian.
Tụ Âm Bồn, đĩa game, thậm chí là Nam Cung Diệu đều bị năng lực của tôi giết chết hoặc cứu sống.
Theo lý mà nói, nếu tôi quay ngược thời gian của con ma đó thì nó phải từ ma biến thành người chứ? Sao lại biến thành một con ma mang hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh?
“Điều này chứng tỏ trong quá khứ nó vốn là như vậy.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.
Là do suy luận lúc trước của tôi không đúng, con ma kia không phải là Đậu Tiểu Võ, hay là sau khi Đậu Tiểu Võ chết biến thành ma thì xuất hiện hiện tượng kỳ quái, từ một con ma sơ sinh bắt đầu lớn lên thành con ma trưởng thành ư?
Trần Dật Hàm vừa đi vừa nói với tôi: “Thật ra, lúc chúng tôi tiến hành điều tra công ty tàu điện ngầm, có một nhân viên từng nói về một hiện tượng. Những dấu vết này…” Anh ta chỉ vào hình người bên cạnh chân, “Có sự khác biệt về tuổi tác. Ngoài hình thể của một người trưởng thành ra, thì còn có cả hình thể của em bé. Nhưng hình thể của em bé đã bi họ làm sạch mất rồi, còn hình người trưởng thành thì không xóa đi được.”
Như vậy, đây chính là trường hợp thứ hai mà tôi suy đoán?
Con ma này quả nhiên là kỳ lạ.
Tôi nghĩ thầm.
“Đậu Tiểu Võ đúng là kẻ đáng nghi nhất. Thời còn nhỏ và niên thiếu, gã ta đã từng bị người đồng tính xâm hại tình dục.” Trần Dật Hàm nói tiếp: “Gã ta có động cơ để làm vậy. Những đồng nghiệp bắt nạt gã ta là vì họ đã phát hiện ra chuyện gã từng bị xâm hại tình dục, cho nên mới cười nhạo và đánh đập gã. Tôi đã tìm được một số đồng nghiệp trước kia của gã ta rồi.”
Mặc dù hai chúng tôi cẩn thận cảnh giác xung quanh nhưng tốc độ đi cũng không hề chậm.
Chỉ trong chốc lát, cửa ra đường hầm đã ở ngay trước mắt tôi.
Trần Dật Hàm bước xuống khỏi hành lang phụ, băng qua đường ray.
Tôi đi theo sau anh ta, đi vào cửa ra đường hầm đó.
Bên trong con đường này không khác gì con đường lúc nãy là mấy, chỉ một đường thẳng.
Ánh sáng đèn pin của Trần Dật Hàm có thể chiếu sáng trong phạm vi lớn.
Tôi nhìn thấy một đống gì đó ở phía trước, cũng ngửi thấy một mùi lạ.
Trần Dật Hàm không chút do dự, đi thẳng qua bên đó, rọi đèn pin vào thi thể kia.
Thi thể đã bắt đầu có hiện tượng phân hủy, tôi không thể nhìn ra được nguyên nhân cái chết của cô ta, nhưng tôi nhận ra khuôn mặt đó.
“Là cô ta.” Tôi nói một cách khẳng định.
Trần Dật Hàm cũng không kiểm tra thi thể, ngược lại anh ta quan sát tình hình xung quanh.
“Gã ta không có ở đây. Đã chạy tới chỗ khác rồi chăng?” Tôi nói.
Loại tìm kiếm như thế này khiến tôi có chút bực bội.
Lúc năm mới chúng tôi đã không có một mục đích nào mà tìm kiếm con Niên Thú và lúc này cũng không có chút manh mối nào mà lung tung tìm kiếm con ma kia.
“Cậu có cảm nhận được gì không?” Trần Dật Hàm hỏi tôi.
Trần Dật Hàm rọi đèn pin về phía cửa ra của thông đạo, nhấc chân bước tới đó.
Tôi vội vàng đi theo.
Trần Dật Hàm tăng tốc độ, sau khi ra khỏi con đường này liền rẽ trái.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Bên đó chẳng phải là sân ga sao?
Trần Dật Hàm đã đi tới sân ga.
Sân ga có cửa bảo vệ.
Trần Dật Hàm dừng bước, rọi đèn vào cửa bảo vệ.
Dưới mặt đất của sân ga chỗ bên dưới cửa bảo vệ có một dấu tay nhỏ rất rõ ràng. Năm đầu ngón tay thò ra từ khe hở của cửa bảo vệ, trong sân ga còn có một hàng dấu tay trông giống như dấu chân.