Tấm ảnh kèm sau cùng của tập hồ sơ được bọc lại bởi một túi hồ sơ, video được lưu trong usb.
Tôi vừa mởi video, vừa lấy tấm hình ra xem.
Bức ảnh chụp lâu năm nhất có lẽ là dùng máy ảnh đời cũ để chụp, góc phải dưới cùng của tấm ảnh có ghi ngày tháng màu cam, nội dung của tấm ảnh rất có cảm giác của thời gian, màu sắc rất sặc sỡ, có chút gì đó không được tự nhiên.
Ông Đoàn và vợ ông ta xuất hiện trong video trước đó là nhân vật chính trong bức ảnh, những người còn lại cũng là những người đã từng xuất hiện qua trong video, bối cảnh của từng bức ảnh đều không giống nhau. Có tấm thì ở bãi biển, có tấm thì ở trước tượng điêu khắc, có tấm thì ở công viên, ở khu vui chơi. Con của họ và thế hệ thứ ba, thế hệ thứ tư đều xuất hiện trong bức ảnh.
Có một tập ảnh trong đó là ở nhà hàng, phía sau một chiếc bàn tròn to có rất nhiều người, không đứng thì ngồi. Ở giữa bàn có một chiếc bánh kem. Kiểu dáng của mỗi chiếc bánh kem và con số gắn trên bánh kem trong mỗi bức ảnh đều khác nhau. Mười bốn năm, mười bốn bức ảnh. Con trai con gái của ông Đoàn đều trở nên già hơn, cháu nội cháu ngoại và con của họ đang lớn dần, chỉ có ông bà Đoàn và nụ cười hạnh phúc trên gương mặt họ là không hề thay đổi.
Ở phía sau còn có ảnh chụp ở trường học, là những bức ảnh của một cậu học sinh non nớt đến một tân cử nhân mặc lễ phục tốt nghiệp. Tiếp theo còn có ảnh chụp của một đôi cô dâu chú rể.
Trên máy tính, video bắt đầu được mở.
Bóng dáng của ông bà Đoàn trong video có một chút bóng đen. Tôi có thể nhìn ra được đây có lẽ là âm khí. Họ vốn không phải là người sống. Nhưng trong video trông họ giống như những người sống bình thường.
Tiếng cười từ trong video truyền ra.
Tôi không kìm được có chút hốt hoảng.
Diệp Thanh… đã xem qua những bức ảnh và video này rồi phải không?
Năm 2017… Lúc đó… chỉ còn một mình anh ta phải không?
Tâm trạng của anh ta như thế nào khi xem những thứ này nhỉ?
Người của Thanh Diệp đã đem lại cho gia đình họ Đoàn một khoảng thời gian tươi đẹp hoàn mỹ trong mười bốn năm. Tuy nhiên trong mười bốn năm này, họ đã liên tiếp mất tích bốn người trong năm thành viên.
Nếu như đổi mốc thời gian, bọn họ có lẽ sẽ vui vẻ phải không?
Kim Hải Phong gọi điện thoại cho họ, nói về việc làm hòa với bạn trai. Lúc đó là khi nào nhỉ?
Tôi không nhớ ra thời gian cụ thể của vụ ủy thác “Đồ điện bất thường” kia nữa, cũng không nhớ rõ vào thời điểm đó năm người của Thanh Diệp có mặt đông đủ không.
Video trong máy tính vẫn đang chạy.
Kỹ thuật quay video gia đình đương nhiên là không tốt lắm, chất lượng và độ ổn định của hình ảnh dĩ nhiên cũng không thể sánh được với kỹ thuật của Thanh Diệp, chưa qua khâu cắt ghép chỉnh sửa hình ảnh. Màn hình bị rung lắc, có tạp âm, hình ảnh trong đó cũng không ngừng thay đổi, không theo một quy luật nào, nhưng trong đó thật sự đã lộ ra được sự vui vẻ và ấm áp.
Đám trẻ con nhảy nhót khắp nơi, vòng tay ôm lấy bà Đoàn, gương mặt lớn gương mặt nhỏ dán vào nhau. Cho dù có khoảng cách về tuổi tác, nhưng nhìn vào hai khuôn mặt tròn giống nhau này thì cũng có thể nhận ra huyết thống máu mủ.
Có âm thanh nũng nịu của bé gái: “Cụ ơi, cụ xem, đây là bông hoa đỏ cô giáo cho con đấy.” Cô bé chỉ vào miếng giấy dán trên trán.
Có một giọng nói của một cô gái trẻ vang ra: “Nó đã đeo hai ngày nay rồi đấy, đến rửa mặt cũng không nỡ tháo ra. Đứa bé ngốc này…”
“Không ngốc, không ngốc. Giai Giai của chúng ta rất thông minh.” Bà lão xoa cái má của cô bé.
Bé gái cười hì hì, uốn éo thân thể trong vòng tay bà lão: “Đúng đó! Mẹ toàn mắng con ngốc thôi! Cụ ơi, cụ nói với mẹ đi!”
“Được, được, được…”
Tôi ngồi im xem video, video quay lại mười bốn năm, có dài có ngắn, tôi không hề tua mà ngồi xem hết toàn bộ.
Thời gian trôi qua thì tôi cũng nhìn thấy được sự thay đổi của ông Đoàn và bà Đoàn. Âm khí đó càng ngày càng mạnh hơn.
Nội dung cuối cùng của video là cảnh mừng thọ của ông Đoàn.
Hát mừng sinh nhật, cầu nguyện, thổi nến…
Những người vây xung quanh ông Đoàn reo hò, còn hỏi ông ấy cầu nguyện điều gì, cũng có người nói nếu nói ra thì sẽ không còn linh nghiệm nữa.
Ông Đoàn nắm chặt tay của bà Đoàn, nghiêm túc nhìn qua từng người một, tất cả đều dần dần im lặng.
“Cha ấy à… Ta và mẹ các con đã trộm lấy thời gian mười bốn năm. Các con đều đã trưởng thành cả rồi, cuộc sống đều rất tốt… Cha mẹ cũng đã mãn nguyện lắm rồi… Cho nên, cho nên là…” Giọng nói của ông lão nghẹn lại, khóe miệng run run, “Cho nên đến đây thôi. Sau này các con không cần phải bận tâm nữa, các con đã quá vất vả rồi. Cha mẹ sẽ không làm nặng gánh cho các con nữa.”
“Cha!” Có người kích động thốt lên.
“Cha biết, cha biết là các con rất hiếu thuận. Nhưng mà đã rất tốt rồi, tốt lắm rồi. Thằng cả hai năm gần đây cứ trở trời là lại đau, chân không tốt thì đừng chạy khắp nơi nữa. Thằng hai à, Thụy Thụy có thể đi nước ngoài, đây là chuyện tốt, con đừng ngăn cấm nó. Xuân Phương à, con nghe Tiểu Lệ đi cái thôn nghỉ mát đó ở đi, không khí trong lành rất tốt cho phổi của con, không cần mãi ở bên cạnh cha mẹ nữa. Hạ Hoa, con cũng sắp làm bà ngoại rồi… Còn Khang Tử nữa, Thành Thành vừa kết hôn, hai đứa nhỏ còn cần các con chăm sóc.” Ông Đoàn chậm rãi nói.
Trong video có tiếng khóc, có người lau nước mắt, cũng có người ngây ra không hiểu gì cả.
“Cho nên là… Các con rất hiếu thuận, nhưng cha mẹ cũng không thể tiếp tục làm gánh nặng cho các con nữa…” Cuối cùng ông Đoàn nói.
Dường như cùng với lời nói của ông ấy thì cái bóng đen trên người hai ông bà cũng trở nên nhạt đi.
Tôi cảm thấy khóe mắt cay cay, cằm và mũi cũng có chút chua sót.
Thời gian vui vẻ mười bốn năm, dường như cũng không trọn vẹn. Đây là chuyện thường tình thôi.
Ông Đoàn và vợ có lẽ cũng cảm nhận được cho nên mới quyết định rời đi lúc này.
Hai người dù sau cũng đã kéo dài thêm mười bốn năm, họ đã bình thản chấp nhận cái chết rồi.
Mà trong Phòng Nghiên cứu lạnh lẽo, trong mười bốn năm nay, Diệp Thanh có lẽ cũng không ngừng phải đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt, từ đầu đến cuối anh ta tựa hồ vẫn luôn cố chấp với ý muốn thay đổi bi kịch này.
Trong lòng tôi chợt nghĩ, liền gọi điện thoại cho Cổ Mạch.
Lúc Cổ Mạch nhận điện thoại, vẫn là giọng điệu lười biếng thường ngày.
Tôi im lặng một hồi.
“A lô, a lô? Có phải là điện thoại cầu cứu không? Chú em Lâm Kỳ, cậu vẫn còn sống chứ?” Cổ Mạch khoa trương hỏi.
“Tôi đang xem hồ sơ của các anh.” Tôi trả lời.
“Ồ. Sau đó thì sao? Cậu có nghi vấn gì à?” Cổ Mạch hỏi.
“Tôi xem là hồ sơ ‘Nút thắt côn trùng’, chuyện của ông Đoàn Tiểu Quân.” Tôi nói.
“Ồ.” Cổ Mạch dường như không mấy hứng thú.
“Năm 2017... Năm 2017, ông Đoàn dẫn vợ đến Phòng Nghiên cứu để cảm ơn, cũng để từ biệt.” Tôi nói tiếp.
Phía bên kia đầu dây không có tiếng nói.
Đợi một lúc thì Cổ Mạch nói nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng: “Năm 2017 à… Lúc đó, trong Phòng Nghiên cứu còn những ai?”
Trong lòng tôi nhói lên: “Tôi không biết… Có thể, chỉ còn mỗi Diệp Thanh thôi.”
“Ồ, chỉ còn mỗi Diệp Thanh à.” Cổ Mạch lạnh nhạt lặp lại câu nói.
“Họ gửi tặng Thanh Diệp ảnh và video. Mười bốn năm sau đó, họ đã trải qua rất vui vẻ.” Tôi nói.
Cổ Mạch không kiên nhẫn ngắt ngang lời tôi: “Chỉ vậy thôi à? Cậu gọi điện thoại chỉ để nói việc này thôi?”