Chớp mắt, tôi đã đứng trong một phòng khách xa lạ.
Từ Cương đi xuyên qua cơ thể tôi.
Vợ ông ta đang chơi máy tính bảng trong phòng ngủ, chỉ hơi nhấc mắt lên, hừ một tiếng, nói: “Về rồi à.”
Từ Cương “ừ” một tiếng, cầm theo đồ ngủ, đi vào trong nhà tắm.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra.
Vợ Từ Cương xem hết một tập phim truyền hình, để máy tính bảng xuống giường, mở cửa phòng tắm ra, đứng ở cửa lầm bầm: “Mấy người bàn bạc đến đâu rồi? Nó lại muốn cái gì? cha anh nói thế nào? Lại ở giữa ba phải chứ gì? Em đã nói với anh rồi, ông già đó rất thiên vị. Em nghi không khéo anh chẳng phải con đẻ của ông ta ý chứ. Tính kế với con đẻ, chuyện này ông ta cũng làm ra được. Chỉ Từ Thiết là con cưng của ông ta, chuyện gì cũng nghĩ cho nó. Còn anh chỉ đáng cả đời phục vụ cho Từ Thiết thôi. Anh cứ chờ mà xem, thằng con trai Từ Thiết cũng lớn rồi, đến tuổi kết hôn rồi, lão già đó nhất định muốn nhà, muốn tiền từ anh. Tiền lễ ra mắt nhà gái không khéo ông ta cũng muốn anh chi cũng nên. Còn anh thì ngu ngốc, bao nhiêu năm rồi vẫn cứ tin tưởng ông ta. Anh như vậy ông ta còn phòng ngừa anh. Hồi trước anh bảo ông ta và mẹ chuyển đến nhà mình, ông ta nói thế nào? Tôi nghĩ mẹ anh là bị ông ta và Từ Thiết làm cho tức chết. Một người đang khỏe mạnh, không đau không ốm, đột nhiên lại mắc ung thư gan. Trong khi bọn họ lại không việc gì….”
Vợ Từ Cương như ôm một bụng tức, nói mãi không ngừng, nhiều câu còn lặp đi lặp lại.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn chưa dừng.
Tiếng nước xối ào ào cũng không đổi.
Có lẽ Từ Cương vẫn luôn không động đậy.
Vừa rồi tôi còn mải nghĩ chuyên con ma mặt xanh, vợ Từ Cương nói lầm bầm nãy giờ vô tình lại lọt vào tai tôi. Trong lòng tôi cũng cảm thán không thôi.
Nhất là không lâu trước, tôi lại nhìn thấy bản ghi chép ủy thác của nhà họ Đoàn.
Đây là hai gia đình hoàn toàn khác biệt.
Bàn về sự phức tạp về thân phận các thành viên trong gia đình, nhà họ Đoàn có năm người con cả trai lẫn gái, đã có đời cháu chắt thứ tư rồi, nên chắc chắn phức tạp hơn. Lại bàn về tình cảm giữa các thành viên, nhà họ Đoàn lại thắng, mà không chỉ một chút.
Có lẽ cũng vì như vậy, khi ông lão nhà họ Đoàn tìm Diệp Thanh giúp đỡ, cả nhà lớn bé đều đồng tâm hiệp lực, giúp hai vị lớn tuổi kéo dài tuổi thọ thêm mười bốn năm. Mà nhà họ Từ bây giờ…
Trong âm thanh hỗn tạp của tiếng nước chảy và tiếng lầm bầm của người phụ nữ, trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ.
“Nếu cha không còn thì tốt rồi, sẽ không phát sinh những chuyện như thế này.”
Tôi rợn cả người.
Ý nghĩ sắc bén này là của Từ Cương.
“Nếu lúc đó, người chết bệnh là cha, còn mẹ sống đến bây giờ thì mọi chuyện đều tốt rồi.”
Từ Cương lại nghĩ.
“Mình có thể đón mẹ về. Nhà thì để cho Từ Thiết, hai nhà không chạm mặt nhau. Nó không có chuyện gì thì sẽ không làm phiền mẹ. Nếu có đến tìm mẹ thì cũng chỉ vì muốn moi tiền.”
“… Ít ra, mẹ sẽ không như cha bây giờ…”
“Người chết trước là cha thì tốt biết mấy.”
Tôi không nhịn được nhìn về phía phòng tắm.
Từng đợt đau nhói biến thành những trận đau kịch liệt.
Tầm nhìn của tôi bị che khuất bởi vợ Từ Cương.
Tôi không nhìn thấy Từ Cương, nhưng ý nghĩ ngày càng mạnh mẽ của ông ta đâm sâu vào tâm trí tôi.
Là Từ Cương?!
Cái chết của ông ta, là do sự cắn nuốt của con ma mặt xanh, hay có nguyên nhân khác?
Tôi không phải kẻ biến thái. Lúc trước khi Từ Cương bước vào phòng tắm, tôi đã tránh đi rồi và cũng cắt đứt mối liên hệ với ông ta.
Bây giờ, tôi gấp gáp muốn xuyên qua vợ Từ Cương, bước vào phòng tắm xem xét.
Tôi không cảm nhận thấy loại ác ý của con ma mặt xanh, nhưng nói không chừng lúc này là Từ Cương chưa gọi nó ra.
Trong đầu Từ Cương vẫn hiển hiện ý nghĩ mãnh liệt kia.
Tôi vượt qua vợ Từ Cương, liền nhìn thấy quang cảnh bên trong phòng tắm.
Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Ý nghĩ của Từ Cương hiện lên trong đầu tôi cũng có sự thay đổi.
“Là do lúc đó mình… nên cha mới… tất cả là do mình…”
Hối hận, cắn rứt, lo lắng, bất an…
Hơi nước trước mắt tôi không biết từ lúc nào đã biến thành màn khói dày đặc.
Âm thanh của ông lão ban ngày tôi nghe thấy vang lên.
“… Vậy bây giờ cứ như thế đi. Từ Cương à, cháu không muốn có ngôi nhà và số tiền bồi thường phải không?”
Nhưng động tác của tôi không thể tác động đến cảnh vật thật. So với làn khói kia, sự tồn tại của tôi lúc này càng phi thực thể hơn.
“Phải. Cháu không cần nhà. Tài sản của cha cứ để cho Từ Thiết đi.” Giọng nói của Từ Cương ồm ồm, “Phần thuộc về cháu, cháu cũng không cần nữa.”
“Chuyện này pháp luật có thể giải quyết chứ?” Ông lão đó lại nói.
“Có thể, làm đầy đủ thủ tục là được ạ.” Có người trả lời.
Chỗ tốt của việc không có thực thể là có thể lướt đến mọi nơi trong phòng.
Tôi tìm thấy Từ Cương đang chìm trong màn khói dày đặc.
Vẻ mặt ông ta rất không tốt. Ngồi cạnh là vợ ông ta, sắc mặt càng khó coi hơn.
Từ Cương không hút thuốc, nhưng gạt tàn trước mắt đã chất đầy đầu lọc.
Những người đàn ông khác trong phòng, tay đều kẹp thuốc, miệng phì phèo nhả khói.
Nét mặt Từ Thiết cũng không tốt, có chút vặn vẹo.
Vợ Từ Thiết lại mặt mày hớn hở, bây giờ cũng không còn bộ dạng chanh chua, đanh đá.
Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tìm khắp gian phòng ngập tràn khói thuốc, tôi không tìm thấy con ma mặt xanh, chỉ nhìn thấy ánh nhìn khinh bỉ của thân thích nhà họ Từ giành cho Từ Thiết.
Tôi lướt đến phòng ngủ.
Trong đó có vài người trẻ tuổi, quan sát bộ dạng của họ, tôi thấy có một thanh niên tầm ngoài hai mươi đang bị cô lập giống Từ Thiết.
“Vậy cứ làm thế đi. Mấy đứa làm xong thủ tục là xong chuyện. Về sau, đợi chôn cất cha chúng mày xong, thì đứa nào về nhà đứa nấy.” Ông lão chống tay lên đầu gối, đứng dậy.
Bên cạnh có người vội đỡ lấy.
“Bác hai, bác định đi về ạ?” Từ Thiết hỏi một câu thừa thãi.
“Ừ, tao về. Người già rồi, không chịu nổi. Được rồi, cứ thế đi.” Ông lão xua tay, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.
Những người khác cũng ồn ào rồi lần lượt ra về. Những người này chẳng thèm để ý đến Từ Thiết, nhưng đều từ biệt Từ Cương rồi mới đứng lên đi về.
Từ Cương tiễn vài bước, nhưng không rời đi.
Trong đám người rời đi, có người vừa xuống cầu thang liền không cố kị, nói lớn: “Tôi đã nói cái thằng Từ Thiết chẳng phải dạng tốt đẹp gì. Từ Cương nhường nhịn em trai cả đời. Vẫn là cậu ta hiếu thuận nhất. Chú năm cũng thật là, mấy lời linh tinh cũng nghe theo. Đã thời đại nào rồi, cậu ta là anh trai nhưng cũng chẳng nợ nần gì đứa em hết.”
“Đó là chuyện trong nhà người ta… Giờ chú năm cũng không còn, về sau cũng không cần qua lại với Từ Thiết nữa, cậu lo chuyện anh em họ làm gì.”
…
Trong tiếng bàn tán ồn ào, tôi quay đầu lại, nhìn thấy nét mặt xám xịt của Từ Cương.
Trong mối liên kết của tôi và Từ Cương, lại không cảm nhận thấy phản ứng gì.
Là do trong khoảnh khắc suy nghĩ của Từ Cương đã “giết chết” Từ Quang Tông, sau đó vì day dứt, ăn năn nên ông ta đã “giết chết” chính mình?
Trong lúc tôi suy đoán, còn có chút cảm khái thì đột nhiên cảm nhận thấy một tia ác ý.
Tôi không nghĩ ngợi gì, liền quay lại nhà họ Từ.
Trên bàn thờ, một con ma mặt xanh to bằng nửa con người đang bò trên tường, thè cái lưỡi đỏ lòm bám lấy di ảnh của Từ Quang Tông.
Trong lòng tôi mừng rỡ, vội vàng giơ tay về phía con ma.
Tuy giờ ra tay cũng không cứu nổi Từ Quang Tông, nhưng nếu bắt được ông lão nuôi dưỡng con ma này, cứu lấy Từ Cương thì cũng coi như thành công.
Ngón tay tôi chạm vào da con ma mặt xanh.
Tôi đột nhiên giật mình, liền đối diện với ánh mắt đỏ tươi của nó.
Trong đôi mắt nó là tia sáng lạnh lẽo như dã thú.
Lúc này, nó nhe răng nanh, chân tay dùng lực nhảy chồm về phía tôi.