Bây giờ chắc Trần Hiểu Khâu mới bị Vương Hồng Nghệ nhập vào, chỉ cần nghịch chuyển một chút thời gian, là có thể giải quyết xong vấn đề này.
Tôi suy nghĩ thật rõ nguyên nhân của chuyện này, đồng thời xác định rõ mình cần phải làm gì xong, thì chuẩn bị ra tay.
Lúc này Vương Hồng Nghệ đã đóng cửa tủ, quay người lại.
Ánh mắt, động tác của cô ta đều rất tự nhiên, giống hệt Trần Hiểu Khâu, một chút cũng không hề nhìn ra cô ấy đang bị một con ma nhập vào, khống chế thân thể.
Tôi đưa tay về phía Vương Hồng Nghệ, trong đầu không ngừng lặp lại ý niệm nghịch chuyển thời gian.
Nhưng trước khi tay tôi chạm vào vai Trần Hiểu Khâu thì tôi lại nghe thấy tiếng chuông gió.
Tay tôi giống như chạm vào một chùm chuông gió vô hình, các ngón tay bị các tấm gỗ chặn lại, sợi dây nối các bản gỗ lại với nhau thì quấn quanh tay tôi, siết chặt vào bên trong da thịt.
Tay tôi không thể động đậy được nữa, Vương Hồng Nghệ đã đi ra ngoài rồi.
Tôi đành nghiến răng rụt tay lại.
Điều kì lạ là khi tôi vừa rụt lại thì chuông gió hình như liền biến mất.
Cái thứ đó quả nhiên có vấn đề!
Tôi nghĩ như vậy, bước nhanh đến mấy bước, đuổi theo Vương Hồng Nghệ bây giờ đã ra khỏi phòng ngủ, một lần nữa đưa tay về phía cô ta.
Nếu chùm chuông gió có vấn đề, thế thì phá hủy nó trước!
Tôi đã có sẵn ý định, nên khi ngón tay bị quấn chặt, trong đầu không ngừng lặp lại suy nghĩ phá hủy chùm chuông gió.
Thoáng chốc, tôi nhìn thấy chuông gió đang quấn trên tay.
Những mảnh gỗ bạc màu, dây thừng thô ráp. Chùm chuông gió này đã quá cũ kĩ, nhưng bất chợt, nó đã khôi phục lại trạng thái mới tinh bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được!
Tôi vội rụt tay lại, chuông gió một lần nữa biến mất.
Khốn kiếp!
Tôi nhớ ra, lúc bà cụ tặng cho nhóm Thanh Diệp cái chuông gió thì nó vốn đã rất cũ kĩ rồi. Năng lực của tôi biến nó trở lại như mới, thì e là cũng sẽ phục hồi lại năng lực vốn có của nó mất!
Không, chỉ cần vượt qua một ngưỡng thời gian nào đó, thì nó vẫn sẽ bị tôi tiêu hủy thôi.
Vương Hồng Nghệ ứng phó với mẹ của Trần Hiểu Khâu tự nhiên như không, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi đuổi theo, ngay lập tức hạ quyết tâm thò tay đến lần thứ ba.
Vẫn y như cũ, chùm chuông gió quấn chặt tay tôi, khiến tôi không thể chạm vào thân thể của Trần Hiểu Khâu.
Tôi gồng người lên, quyết tâm phải tiêu hủy nó cho bằng được.
Chùm chuông gió đang quấn trên tay tôi bỗng dưng biến mất.
Thành công rồi?
Tôi hơi bất ngờ, lại nhìn Vương Hồng Nghệ.
Cô ta đi vào thang máy.
Tôi vào theo, thò tay về phía cô ta, chùm chuông gió lại hiện ra.
Chớp mắt tôi hiểu ra.
Vừa rồi chuông gió đã nhận ra nguy hiểm, nên đã trốn khỏi đôi tay của tôi!
Tôi định tóm lấy nó, nhưng ngón tay tôi bị cột rất chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được. Lúc tôi thò cánh tay khác đến liền bị chùm chuông gió thình lình vươn dài ra quấn lấy.
Đinh…
Thang máy đã đến tầng trệt, Vương Hồng Nghệ đi ra.
Chuông gió ngay sau đó liền biến mất.
Trong lòng tôi đã tức muốn nổ tung, nhưng cứ với cái kiểu này thì tôi căn bản không thể chạm vào Vương Hồng Nghệ được.
Tôi lại thử thêm mấy lần nữa.
Vào lúc chuông gió quấn chặt lấy, tay tôi ngay lập tức bị cố định giữa không trung, thân thể có gồng lên bao nhiêu cũng không tách ra khỏi nó được, chứ đừng nói đến chuyện bám theo Vương Hồng Nghệ.
Chẳng biết cái chuông gió này được tạo ra từ khi nào. Mỗi lần tôi vận dụng năng lực nghịch chuyển thời gian của nó như thế, thì cũng không biết sẽ ảnh hưởng đến nó ra sao.
Chỉ biết là trước mắt, tôi không còn cách nào ngoài việc tiếp tục cuộc chiến tiêu hao năng lượng này.
Cảm giác ức chế và tâm trạng nôn nóng cùng nhau bành trướng trong lòng tôi.
Tôi nhắc mình phải bình tĩnh, không được mắc sai lầm nữa.
Tôi vẫn còn thời gian để đọ sức với cái chuông gió này.
Người tiêu hao năng lượng cuối cùng, người chiến thắng phải là tôi.
Nếu giải quyết được nó thì có lẽ Vương Hồng Nghệ cũng không còn năng lực gì để có thể đối đầu được với tôi nữa.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, mỗi lần vận dụng năng lực đều cố gắng hết sức để kéo dài thời gian cái chuông gió quấn lên tay mình.
Tôi đi theo Vương Hồng Nghệ trong tình trạng lảo đảo như thế này suốt một đoạn đường rất dài.
Để ý mới thấy, những hành vi của cô ta rất bình thường, hệt như Trương Tiêu Gia, hai người họ rõ ràng là ma, nhưng đều giống như người sống.
Thậm chí cô ta còn rút điện thoại của Trần Hiểu Khâu ra, chặn hết các cuộc gọi của chúng tôi, rồi dùng nó để tra bản đồ.
Vừa đi, cô ta vừa truy cập phần mềm gọi taxi, tìm kiếm xe trống trên đường.
Đầy lý trí như thế này, thật sự quá khác biệt so với lúc cô ta đứng đực ra giữa nhà mình trước đó.
Không biết đây có phải là tác dụng của chuông gió hay không.
Cuối cùng, Vương Hồng Nghệ không hề gọi xe, mà cũng không gặp được chiếc xe nào.
Địa điểm cuối cùng mà cô ta tra cứu trên bản đồ, cũng giống như Trần Dật Hàm đã nói, là Cục Cảnh sát.
Trong lúc đấu tranh với chuông gió, tôi tranh thủ nghía mắt qua nhìn mấy lần.
Vương Hồng Nghệ đang tra cứu quá trình điều tra các vụ án hình sự, đồng thời cũng tra cứu những địa điểm tội phạm có thể bị giam giữ trong thành phố Dân Khánh.
Trong lúc cô ta tra cứu lần nữa, tôi đã nhìn thấy lịch sử truy cập của cô ta trước đó.
Vương Hồng Nghệ đã tra cứu chuyện của mình.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Con ma này quả thực quá lý trí, tư duy hết sức mạch lạc. Không biết đây có phải là tính cách của chính Vương Hồng Nghệ hay không, hay là của Trần Hiểu Khâu… Cái kiểu vừa thông minh vừa lạnh lùng thế này, thực sự là khá giống Trần Hiểu Khâu.
Bây giờ Vương Hồng Nghệ tính làm gì, tôi đã đoán ra.
Cô ta muốn đến trả thù tên tội phạm kia!
Chỉ có thể là như vậy!
Chuông gió vẫn chưa bị tôi tiêu diệt, xem ra nó vẫn còn đang trong trạng thái có thể phát huy tối đa sức mạnh.
Không biết là nó có lịch sử đặc biệt lâu đời, hay có năng lực đặc thù nào đó, hoặc là năng lực của tôi cứ tiếp tục được sử dụng như thế nên bị tiêu hao dần sức mạnh, tóm lại là tôi vẫn mãi chưa tiêu diệt được nó, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa thể biến nó thành một đống mảnh vỡ.
Vương Hồng Nghệ vừa đi, vừa cúi đầu nhìn điện thoại, rồi bất giác dừng lại ở một ngã tư.
Trước mặt là đèn xanh.
Suốt dọc đường, cô ta vẫn hoàn toàn tuân thủ quy tắc giao thông.
Cô ta cúi đầu nhìn chiếc điện thoại, thân thể khe khẽ run lên.
Đây là một cơ hội tốt của tôi!
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn có thể vật lộn với chùm chuông gió thêm một trận nữa, biết đâu có thể tiêu diệt được nó!
Tôi lao đến bên cạnh Vương Hồng Nghệ, tựa hồ là dán lên người cô ta, việc này khiến toàn bộ thân thể đều bị sợi dây đang xâu kết các thẻ gỗ quấn lại.
Tôi bị quấn như một con tằm trong kén, toàn thân đau đớn, nhưng vẫn phải cắn răng tiếp tục.
Vẻ mặt của tôi bây giờ có lẽ đang rất vặn vẹo. Khi tôi lại liếc mắt qua nhìn màn hình điện thoại đang trên tay Vương Hồng Nghệ, cơ mặt đang căng như dây đàn của tôi lập tức giãn ra.
Trên màn hình là trang cá nhân trên mạng xã hội của Vương Hồng Nghệ.
Cô ta đã đăng nhập vào trang cá nhân của mình, đang gõ trạng thái, hình như muốn kể lại toàn bộ quá trình dẫn đến cái chết của mình, để tố cáo tên tội phạm kia.
Ở phía dưới ô viết trạng thái đó, có dòng trạng thái vừa mới đăng lên của một người mà Vương Hồng Nghệ đang theo dõi, tài khoản đó tôi cũng biết. “Hoa sen từng cánh hé”, đây là nick name của Triệu Liên. Dòng trạng thái phía dưới nick name đó có khá nhiều icon khóc lóc và giận dữ.
“[Chuỗi icon khóc] Tại sao lại nói những lời đó? Sao bạn ấy có thể làm những chuyện như vậy được? Rõ ràng chúng ta là những người bạn tốt nhất của nhau, rõ ràng chúng ta vừa mới mất đi một đứa bạn thân nhất mà. [Chuỗi icon khóc] Rốt cuộc các bạn đang nghĩ gì thế hả? Chuyện đó bạn ấy cũng vô tội mà! Trước đây chúng ta rõ ràng đã hứa với nhau, không ai được nhắc đến nữa! Rõ ràng chúng ta đã cùng nhau an ủi bạn ấy! [Chuỗi icon giận dữ]”