Vương Hồng Nghệ lập tức nổi giận, đập bàn đứng dậy: “Chuyện đó cô còn trách chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì? Hả? Chẳng phải chúng tôi đã không ngừng an ủi cô, còn cùng nhau giúp cô giữ bí mật sao! Lúc đó bên truyền thông đến phỏng vấn, tay phóng viên đó, bốn người chúng tôi đã đút tiền để bịt miệng anh ta lại! Cô không nhìn thấy sao? Trong công ty của cô, chính Tiêu Gia đã giúp cô xin thôi việc. Người trong công ty lúc đó đã buông bao nhiêu lời cay nghiệt cô có biết không? Chính Tiêu Gia đã nhẹ giọng cầu xin người ta, gánh hết trách nhiệm việc cô thôi việc! Còn nữa, những ngày đó, cô ở hẳn trong nhà của Triệu Liên, tụi này thay phiên nhau đến thăm nom, bầu bạn cùng cô! Việc làm mới của cô là Khổng Kỳ nhờ người quen tìm giúp! Tiền chi tiêu của cô suốt mấy tháng ấy đều là do chúng tôi thay nhau trả! Còn gia đình cô, chính tôi là người bịa chuyện để che chở bảo vệ cô! Tôi đã đưa cô đi bao nhiêu chùa triền, tốn bao nhiêu tiền nhang dầu vàng mã, dập đầu lạy bao nhiêu cái, cô quên hết rồi sao? Mà bây giờ cô còn trách chúng tôi?”
Cô ấy vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt.
Trương Tiêu Gia ở bên cạnh cũng rơi nước mắt.
Chu Mai cũng kích động đứng lên, khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ gay, cất giọng khàn đục gào lên: “Rõ ràng là do các người! Các người ngầm hãm hại tôi! Địa điểm mà các người báo cho tôi biết không phải trung tâm mua sắm Tân Thế Giới ở Từ Gia Độ! Các người đã diễn trò cho tôi xem, dụ tôi qua bên ấy, để dâng tôi cho con ma đó! Ấy vậy mà tôi còn tin tưởng các người, còn gọi video cho các người, hỏi mấy người có nhận thấy kẻ quái lạ đi theo tôi không!”
Vương Hồng Nghệ trợn trừng mắt.
Trương Tiêu Gia ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn Chu Mai.
Vẻ mặt Chu Mai trở nên hung tợn: “Tôi biết! Tôi biết hết! Bốn người các cô đã bắt tay chơi tôi, bốn người các cô đã liên thủ hãm hại tôi! Chính là bốn người các cô!”
“Sao… sao cô lại… nghĩ như thế…” Trương Tiêu Gia lắp bắp.
“Chính là các người!” Dứt lời, Chu Mai bỗng ho sặc sụa, nhưng vẫn không ngừng lặp lại, “Chính… Khụ khụ… Chính là các người… Khụ khụ… Chính là… Khụ… khụ… Các người…”
“Cô điên thật rồi… Cô bị điên rồi đúng không?” Vương Hồng Nghệ từ từ ngồi xuống.
“Các người cười cợt sau lưng tôi, các người thấy tôi như thế chắc hài lòng lắm đúng không? Giả vờ làm người tốt làm cái gì? Khoảng thời gian đó các người xem tôi như một trò hề phải không? Tôi chưa chết, các người quan tâm tôi, chăm sóc tôi, thỏa thê với cảm giác vượt trội trên cao ngất tầng mây của các người chứ gì?” Hai tay Chu Mai chống lên bàn, cật lực gào lên, “Trước đây chính là… chính là như thế… Thành tích của các người tốt hơn tôi, biết trang điểm đẹp hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, cái gì cũng hơn tôi hết! Các người cũng chỉ muốn tìm một khung nền cho các người tỏa sáng thôi! Các người thấy tôi sắp được thăng chức ở công ty cũ, sắp có được một người bạn trai tốt, nên cảm thấy khó chịu đúng không? Đừng có giả vờ nữa, tôi biết hết!”
Ánh mắt của Chu Mai dần dần trở nên điên cuồng.
Cô ta quay phắt đầu qua nhìn người phụ nữ, chỉ tay về phía Trương Tiêu Gia và Vương Hồng Nghệ: “Chúng mới là hung thủ, chúng mới là đầu xỏ của tội ác! Dù cho tôi có hại chết họ, thì cũng chính họ gieo gió gặt bão mà thôi!”
Tôi đứng ở góc phòng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ diễn ra trước mắt mình vừa hoang đường, vừa tràn đầy châm chiếm.
Ánh mắt tôi di chuyển qua khuôn mặt của người phụ nữ.
Nãy giờ, cô ấy vẫn chưa hề bộc lộ bất cứ một cảm xúc nào.
Giờ đây, cô ấy chỉ khẽ nhướn mắt nhìn về phía Chu Mai.
“Giết chúng đi! Cô mau giết hết chúng đi!” Chu Mai hét to.
Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia đều im lặng, cũng chẳng rơi nước mắt nữa, thần sắc héo úa, giống như đã mất đi hết tất cả sức sống.
Người phụ nữ đó bây giờ mới lên tiếng: “Thì ra là vậy.”
Trương Tiêu Gia và Vương Hồng Nghệ không hề cãi lại, còn khuôn mặt Chu Mai thì rạng rỡ hả hê.
Người phụ nữ đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên trên chiếc bàn trước mặt, khẽ ngẩng đầu lên: “Tôi đã cảm nhận được ý niệm của cô.”
Hai tay cô ấy buông ra, mười ngón tay búng vào không trung mấy cái, rồi vẽ ra những đường cong nhỏ.
Tôi hơi bất ngờ, trong chớp mắt, hình như tôi nhìn thấy một chấm sáng đỏ lóe lên trong không khí, chui vào người của Chu Mai.
Chu Mai ngơ ngác nhìn người phụ nữ, thoáng chốc, cô ta kinh hãi gào la, đồng thời những tia máu từ miệng cô ta bắt đầu trào ra. Cô ta ôm lấy thân thể mình, khụy người xuống, giống như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tôi nghe thấy hình như cô ta gào là “Tôi không có”, “Đừng nhìn tôi”… nhưng tôi không hiểu ý trong đó.
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn Chu Mai trên sàn nhà: “Đây là hình phạt cho cô.”
Vương Hồng Nghệ bất an hỏi: “Cô ta… sao vậy?”
“Chỉ là cho cô ta thấy nếu không có các cô thì cô ta sẽ gặp phải chuyện gì mà thôi.” Người phụ nữ trình bày vắn tắt.
Trong miệng của Chu Mai trào ra máu tươi, hai tay cô ta ôm chặt thân thể, rồi đột nhiên thả ra, điên cuồng cào cấu thân thể mình và không ngừng gào khóc. Cô ta đang tự phá hủy người mình, hơn nữa còn có thể cảm nhận được đau đớn, một kiểu tự phá hủy vô cùng thống khổ.
Trương Tiêu Gia quay mặt đi chỗ khác, còn Vương Hồng Nghệ thì thất hồn lạc phách.
Người phụ nữ gõ tay lên mặt bàn.
Hai người đều ngồi thẳng lên, cẩn thận nhìn qua người phụ nữ.
Tôi cũng vô cùng hồi hộp.
“Hai cô phải đi đầu thai rồi.” Người phụ nữ nói.
Ánh mắt của hai người họ hoảng loạn một chút, sau đó im lặng kéo ghế đứng dậy, đi ra ngoài.
Đến trước cửa, hai người họ giống như bước vào một không gian khác, ngay lập tức biến mất.
Chu Mai nằm trên sàn, cả người đầy vết thương, không chỉ trên người đầy vết máu do mình cào cấu tạo thành, mà cả mấy đầu ngón tay cũng bị toác ra.
Không còn một chút sức lực, cô ta nằm trên sàn như một con chó chết, hơi thở mỏng manh như tơ.
Tôi nhìn thấy đôi môi cô ta vẫn mấp mấy, hình như đang nói gì đó.
Xin tha thứ?
Nguyền rủa?
Hay là…
“Cô ta đang nghĩ, đều là do những người kia hại. Trong lúc cô ta cần họ nhất, thì họ đã thất tín bội nghĩa, bỏ rơi cô ta, khiến cô ta phải rơi vào tình cảnh khốn đốn.”
Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng.
Tôi nhìn về phía người phụ nữ.
Bây giờ quanh bàn còn lại ba chiếc ghế.
Chiếc ghế Chu Mai ngồi đã ngã xuống sàn, một chiếc người phụ nữ đó ngồi và một chiếc còn trống.
Cô ấy đưa mắt ra hiệu, tôi hít thở thật sâu, bước đến ngồi xuống chiếc ghế đó.
“Cậu bám theo tôi, là muốn tiêu diệt tôi sao?” Người phụ nữ đi thẳng vào vấn đề.
Tôi trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu: “Không, tôi chỉ vì muốn cứu bạn mình thôi. Bạn tôi… cái thân thể mà cô đang dùng, là của bạn tôi.”
Người phụ nữ nghiêng đầu, hình như đang hồi tưởng và ngẫm nghĩ.
Lát sau, cô ấy lắc đầu: “Tôi không biết trước lúc tôi được sinh ra đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cái thân thể mà tôi đang chiếm dụng, đáng lẽ phải là vật vô chủ.”
Tôi nghe lời giải thích của cô ấy, chỉ cảm thấy có quá nhiều chỗ không đúng.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là an nguy của Trần Hiểu Khâu.
Tôi bèn kể lại chuyện Vương Hồng Nghệ mượn xác và cả chuyện chuông gió gọi hồn.
Lần này người phụ nữ không suy nghĩ lâu, mà trả lời ngay: “Cái thân thể này đã chết từ lâu rồi, đã chết được hai mươi ba, hai mươi bốn năm rồi, người bạn mà cậu nói là một hồn ma khác đang chiếm cái thân thể này à?”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Trần Hiểu Khâu là ma?
Không thể nào!
Quá trính lớn lên của cô ấy rất rõ ràng, cô ấy tuyệt đối là người sống!
Tuy tôi không lớn lên cùng cô ấy, chỉ mới quen biết trên dưới một năm nay, nhưng cô ấy là người hay ma, tôi làm sao nhìn không ra chứ? Cả người nhà của cô ấy cũng…
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi mất hết khả năng xét đoán.
Ý nghĩ này xoắn xuýt lấy mọi hướng suy tư của tôi, lởn vởn trong đầu tôi.
Nếu như, cái bí mật mà Trần Dật Hàm đang giấu chính là điều này thì sao? Nếu như Trần Hiểu Khâu dưới tình trạng không biết gì, đã chết thì sao? Nếu như cô ấy, giống như vợ chồng già nhà họ Đoàn, vì ý niệm của người thân mà tồn tại bằng một hình thái đặc biệt cho đến bây giờ thì sao?
“Cạch” một tiếng, cửa phòng có người mở ra, tôi quay lại nhìn theo bản năng, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Trần Dật Hàm.
Trong tích tắc, hình như tôi có thể nhìn thấy đồng tử trong hai mắt của anh ta đang co rụt lại.